Trâu Từ Cầm cùng bà nội nán lại thành phố C ba ngày, ngày đó trở về Lương Kiều cùng Trâu Dung Dung cùng nhau tiễn hai người, lễ vật Quan Hành chuẩn bị quá nhiều, căn bản là hai người không xách được, liền dùng chuyển phát gửi qua.
Trước khi đi mẹ lại vụng trộm kéo Lương Kiều hỏi, bên cha mẹ Quan Hành có thái độ gì. Lương Kiều nói không có vấn đề, chỉ là còn chưa kịp đi qua thăm hỏi, để cho bà không cần lo lắng.
Trâu Từ Cầm vẫn còn có chút không an tâm, bất luận là cách ăn mặc hay lái xe của Quan Hành, có rõ ràng nhìn ra là trong nhà rất có tiền.
Bà không biết được đến cùng nhà bọn họ có tiền đến mức nào, nhưng tóm lại không nên gả vào nhà giàu có, bà sợ chuyện của hai đứa khó xử, càng sợ Lương Kiều chịu ủy khuất.
Nhưng mà con lớn không nghe mẹ, Lương Kiều lại là người tự có chủ ý, từ sớm Trâu Từ Cầm đã không xen tay vào được chuyện của cô, trừ nói nhiều vài lời để cho cô đừng ủy khuất chính mình, có việc hãy thương lượng cùng người trong nhà, cũng không có biện pháp gì khác.
Trâu Dung Dung cũng về trường học, Quan Hành đưa cho cô một túi đồ ăn vặt nhập khẩu lớn, còn đưa một bộ mỹ phẩm dưỡng da lớn, ngoài miệng Trâu Dung Dung nói "Như thế này không tốt lắm đâu, lại để anh rể tốn kém", thân thể lại rất là thành thực ôm chặt lấy không buông tay.
"Ngoan ngoãn, cố gắng học tập, đừng để cho chị em lo lắng." Quan Hành cười xoa đầu cô, mặc dù Trâu Dung Dung không có thói quen, vẫn cố nén không có né tránh. Lấy đồ của người ta thì tay phải ngắn chao ôi ô a!
Thực ra sau khi trở về từ thành cổ Quan Hành liền chuẩn bị một phòng nhỏ cho hai vị trưởng bối, muốn làm cho hai người ở lại thành phố C, để cho Lương Kiều đỡ phải nóng ruột nóng gan. Hoàn cảnh của tiểu khu rất tốt, phòng ở cũng rộng rãi, bốn phòng hai ngủ, Trâu Dung Dung ở cùng hai nguời hoàn toàn không thành vấn đề.
Nhưng Lương Kiều không có đồng ý.
Mặc dù cô rất muốn nhận thay mẹ cùng bà nội, cô hiểu rõ ràng hơn bất cứ ai dựa vào khả năng của chính mình vĩnh viễn đều không thực hiện được. Nhưng mà loại cảm giác để cho Quan Hành nuôi sống cả nhà cô, tạm thời cô không thể tiếp nhận được.
Điều này thậm chí làm Lương Kiều sinh ra một chút cảm giác ghét bỏ chính mình.
Bộ dáng bà nội lên xe lén lau nước mắt còn rõ mồn một trước mặt, mà chính mình không có một thân cốt khí, đến năng lực giữ bà ở bên người để hiếu thuận cũng không có.
Tâm tình cô có chút sa sút, bên kia trong lòng Quan Hành cũng có chuyện, thế nhưng không có phát giác.
Vài ngày nay không thân mật với nhau, anh muốn đến lợi hại, về nhà đóng cửa định cởi quần áo của anh. Lương Kiều không có tâm tình gì, không kiên nhẫn chậc một tiếng, duỗi tay đẩy anh: "Đừng làm rộn."
Quan Hành đã tay chân nhanh nhẹn xốc áo của cô lên luồn vào áo ngực, vùi đầu nuốt từng ngụm lớn, bàn tay cũng mò cởi bỏ khóa quần jean, từ biên giới trượt vào.
"Bà xã, anh nhớ em muốn chết!" Anh một bên bận việc một bên ủy khuất rầm rì, "Mỗi thời mỗi khắc đều muốn, không nhìn thấy em cũng muốn, nhìn thấy cũng muốn, buổi tối không ôm em đều ngủ không ngon... Có phải em hạ cái gì vào đầu anh hay không, hử?"
Sức lực Lương Kiều đẩy anh rất nhỏ: "Ai có công phu cái kia với anh!"
"Mặc kệ, chính là em hạ, nếu không tại sao anh lại yêu em như vậy, muốn em như thế!" Anh hung hăng nắm vào mông đang ngạo nghễ ưỡn lên của cô, "Còn em, em nghĩ đến anh không? Có muốn anh không?"
Lương Kiều không lên tiếng, ôm cổ anh chủ động tiến đến hôn.
Ngày nghỉ mồng một tháng năm Quan Hòa Quang mang Tưởng Du xuất ngoại chơi một chuyến, Quan Hành liền không nói chuyện bên này cho bọn họ biết, chỉ còn chờ bọn họ trở về, trước nói với cha mẹ một chút, lại mang Lương Kiều về nhà để bọn họ quan sát.
Nào nghĩ đến ngày hôm sau Tưởng Du trở về, từ chỗ Khúc San San nghe nói Quan Hành đã gặp gia trưởng nhà gái, trực tiếp tìm đến công ty.
Buổi sáng hôm đó Quan Hành đưa Lương Kiều đến công ty trước, lại chạy về tổng bộ Quan Ý họp ban giám đốc, đợi một lát sau hội nghị kết thúc, đi theo cha đến phòng làm việc ở tầng trên cùng.
Quan Hòa Quang nhận văn kiện từ trong tay trợ lí, lại dặn dò một chút chuyện, lúc này mới nhìn đứa con thứ hai đang nhàm chán xoay ghế ở phía đối diện.
Vẻ mặt Quan Hành nịnh nọt cười: "Hắc hắc hắc!"
Quan Hòa Quang: "..."
Từ nhỏ tiểu tử này đã thích giả bộ, nhất là sau khi đến kỳ phản nghịch, ở bên ngoài vĩnh viễn là bộ dáng cà lơ phất phơ, về đến nhà đối xử với bọn họ sẽ khá hơn một chút, sẽ cung kính sẽ thuận theo, nhưng không thân cận. Bộ dáng trẻ con như này của anh, đã lâu rồi Quan Hòa Quang chưa thấy qua.
Ông không biến sắc quan sát Quan Hành vài lần, bưng chén trà trên bàn lên đang muốn uống nước, phát hiện đã trống không. Quan Hành hết sức có mắt đoạt cái chén qua, tự tay cấp anh ngâm chén trà, hai tay nâng cung kính thả tới trên bàn làm việc.
"Cha, cẩn thận nóng."
"Tìm cha có việc?" Quan Hòa Quang vẫn mang vẻ mặt vạn năm không đổi, nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện ánh mắt nhu hòa hơn một chút so với bình thường.
"Cái kia, con..." Quan Hành ngồi xuống, vô thức xoa ngón tay, "Con có bạn gái."
Quan Hòa Quang phản ứng nhàn nhạt: "A?" Con có bạn gái hết sức kỳ lạ quý hiếm sao?
"Con muốn kết hôn." Tay Quan Hành ở phía dưới nắm quần thật chặt, sắc mặt trịnh trọng nói, "Con vô cùng thích cô ấy, con muốn kết hôn với cô ấy."
Ánh mắt Quan Hòa Quang khẽ nhúc nhích, nhìn anh một hồi lâu, mới hỏi lại một câu: "Là cô gái như thế nào?"
"Xinh đẹp hào phóng thông minh lanh lợi thiện lương đáng yêu hiểu chuyện hiếu thuận..." Quan Hành không thấy lông mày cha anh nhíu một cái, cẩn thận nói, "Trừ không biết làm cơm, cái khác đều rất tốt, hết sức hoàn mỹ, nhất định mọi người cũng sẽ thích cô ấy."
Anh nói xong, có chút khẩn trương nhìn về cha phía đối diện mang vẻ mặt nghiêm túc. Dưới ánh mắt sáng rực của con mình Quan Hòa Quang bưng chén trà lên, thổi vài cái, chậm rãi uống một ngụm trà.
Quan Hành có chút nóng nảy gọi: "Cha..."
Quan Hòa Quang chậm chạp uống vài ngụm, mới đặt chén trà xuống."Con thích là được, cha không có ý kiến."
Lập tức con mắt Quan Hành sáng lên, bộ dáng hưng phấn giống như động vật nhỏ, Quan Hòa Quang nhìn hai mắt anh, lại nói: "Bên mẹ con, tự con giải quyết."
Người lớn như thế, việc của mình còn xử lí không tốt, một đống tuổi rồi còn nhu nhược.
"À." Quan Hành vốn đang muốn cha thay anh làm chủ, vừa nghe lời nói này cũng biết không đùa được, chỗ mẹ thì tự mình phải đến rồi. Anh đứng lên, lại không nhịn được thêm một câu: "Vậy cha phải giúp con nói tốt vài lời."
Nói tốt? Quan Hòa Quang liếc nhìn anh một cái, không có phản ứng.
Quan Hành rời khỏi phòng làm việc của cha, lại đến dưới lầu của anh trai.
Quan Triệt đang sửa sang lại văn kiện vội vàng đi gặp khách hàng, thấy Quan Hành vào, động tác trong tay không ngừng lại.
"Anh..."
Quan Triệt nói: "Có việc?"
Quan Hành vụng trộm bĩu môi, oán thầm nói: Sao lại có cùng đức hạnh với cha thế này?
"Mượn chút tiền." Quan Hành nói, "Em quên mang theo ví tiền."
Quan Triệt móc ví từ trong túi ra, ném cho anh: "Tự mình cầm."
Bên trong một xấp tiền mặt mới tinh, thẻ còn không nhiều bằng mình.
Quan Hành trực tiếp sờ soạng lấy một tấm thẻ ra, giấu bỏ vào trong túi mình, ném trả ví tiền của anh trai, sau đó đứng ở trước bàn nhìn anh.
Quan Triệt bị anh nhìn không sao hiểu nổi: "Có lời cứ nói."
Quan Hành liền bắt đầu cười: "Em muốn kết hôn!"
"Sau đó thì sao?" Phản ứng của Quan Triệt lạnh nhạt giống ba, "Không tìm ra đối tượng, muốn anh hỗ trợ?"
"Hừ! Anh nghĩ rằng anh và em giống nhau sao, lão già vạn năm độc thân." Quan Hành tiếp tục đắc ý cười, còn bỉ ổi hì hì bổ sung một câu, "Em đây không phải sợ em kết hôn trước anh, anh có áp lực sao. Ngàn vạn đừng có gấp hắc, chậm rãi tìm, em sẽ không cười nhạo anh..."
"Cút đi." Quan Triệt nheo mắt liếc anh một cái, cầm lấy văn kiện đi ra ngoài, "Anh đi họp, tự em chơi đi."
"Ôi anh nhớ nói hộ em vài lời tốt đẹp đấy!" Quan Hành ở phía sau kêu.
Bước chân Quan Triệt không ngừng, chỉ để lại hai chữ, nhẹ nhàng theo gió truyền đến - - "Nằm, mơ."
Cùng lúc đó ở cao ốc Đỉnh Nguyên, Tưởng Du đi thang máy đến tầng 18, một thân sườn xám thêu cách tân, phối hợp với giày cao gót cùng túi xách màu trắng, tao nhã lại quý khí.
Tưởng Du chậm rãi đi về phía phòng làm việc Duyệt Kỷ, một bên đánh giá chung quanh.
Đang đi tới, sau lưng đột nhiên bị người đụng phải một cái, tiếp theo chính là tiếng "Ầm - -" do văn kiện rơi xuống.
"Thật xin lỗi thật xin lỗi..." Có cô gái nhỏ bé kinh hoàng sợ hãi xin lỗi.
Tưởng Du nhíu mày quay đầu lại, trở tay nhẹ nhàng ấn vào chỗ bị đụng vào. Một cô gái tóc ngắn đang ngồi xổm trên mặt đất nhặt giấy rơi xuống, ngoài miệng càng không ngừng xin lỗi, nhặt đồ xong đứng lên, thấy bà, vẻ mặt ngu ngơ.
Tưởng Du gật đầu một cái liền không có xen vào cô ta nữa, chỉ đi nhanh đến trước đài Duyệt Kỷ, lại nghe đến âm thanh sau lưng vang lên: "Xin hỏi, xin hỏi ngài là đến phòng làm việc của chúng tôi tìm người sao? Ngài muốn tìm ai, tôi có thể giúp ngài gọi..."
Tưởng Du quay đầu lại nhìn nhìn cô ta: "Cô cũng làm việc ở chỗ này?"
"Đúng vậy..."
Cô gái này có chút hướng nội, cũng không dám đối mặt với bà. Tưởng Du cười cười, "Tên cô là gì, có thời gian tán gẫu với tôi vài câu không?"
"A, có." Cô gái kia lại sững sờ, sau đó siết chặt vạt áo nhỏ giọng nói, "Tôi gọi là Thích Thái..."
Lương Kiều cùng Vạn Thiên họp xong từ trên lầu đi xuống, một bên thảo luận nội dung hội nghị vừa rồi, một bên bước chân vội vã đi về phía phòng làm việc. Ánh mắt quét một chỗ, đột nhiên Lương Kiều dừng lại.
"Sao thế?" Vạn Thiên thuận theo ánh mắt cô nhìn sang, chứng kiến Thích Thái đang ngồi nói chuyện với một người phụ nữ toàn thân quý khí. "Em quen biết?"
Lương Kiều nhíu lông mày lại, "Có thể không biết sao, đây chính mẹ chồng tương lai của em."
Mẹ chồng tương lai? Đó không phải là mẹ của Quan Hành sao? Vẻ mặt Vạn Thiên kinh ngạc: "Vậy sao bà ấy lại quen biết Thích Thái?"
"Ai biết được." Lương Kiều nhét đồ vào trong lòng Vạn Thiên, "Chủ bút, có lẽ em phải dừng việc một lát."
Ngàn vạn cũng hết sức lý giải: "Được em mau đi đi, xem xem là tình huống nào."
Lương Kiều cùng Hàn Tử Hân và Thích Thái không hợp nhau là chuyện mọi người đều biết, hiện tại Thích Thái cùng mẹ chồng giàu có của Lương Kiều ngồi cùng một chỗ, nhìn thế nào cũng cảm thấy là lạ.