• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vương Nhị mặt rỗ miệng khô lưỡi rát.

Gã bị chuyển đến căn nhà này vào lúc bốn giờ sáng, ở đây có một chiếc điện thoại và ghế sofa bọc da, từ lúc đó gã đã bắt đầu gọi điện thoại.

Mặc dù nội dung đã được viết sẵn, chỉ cần đọc theo là xong, nhưng từ sáng đến tối cứ đọc liên tục thế này cũng không chịu nổi.

Chưa kể, gã vẫn bị trói chặt tay chân như bánh tét.

Một ông già chết tiệt đứng bên cạnh, một tay cầm ống nghe điện cho gã, tay còn lại cầm con dao phay kề ngay cổ gã.

Cô gái đi cùng thì cầm quyển sổ rách nát, lần lượt quay số gọi điện, không biết phải làm việc này đến bao giờ mới xong.

Dù vậy, ai cũng có mong muốn sống sót, Vương Nhị mặt rỗ không dám không nghe lời trước mũi dao phay. Gã yếu ớt cầu xin: "Chú ơi, cô gì ơi, có thể nghỉ lát rồi gọi tiếp không? Ít nhất cũng thưởng cho tôi một điếu thuốc..."

Cô gái lạnh lùng đáp: "Gọi thêm một cuộc nữa đi, gọi xong sẽ thưởng cho anh!"

...

Tại văn phòng lâm thời của Chính phủ Quốc dân ở Bắc Bình.

Thị trưởng lâm thời đang chủ trì cuộc họp với các quan chức. Trên bức tường đối diện bàn dài treo bức chân dung Quốc phụ và lá cờ Thanh Thiên Bạch Nhật.

Sau khi kháng chiến thắng lợi được vài tháng, Chính phủ Quốc dân đã cử các quan chức cấp cao đến những vùng được giải phóng để tiếp nhận vật tư từ tay quân địch.

Nhưng chuyện đời khó lường, những quan chức cấp cao này coi đây là cơ hội để vơ vét của cải, biến tướng tham ô, nhũng nhiễu trở thành trạng thái bình thường. "Trừng trị Hán gian" trở thành cơ hội tuyệt diệu để th@m nhũng.

Trong những năm đầu kháng chiến khi quân Nhật xâm lược, có rất nhiều người, đặc biệt là các giáo sư đại học và doanh nhân không kịp rút lui phải ở lại khu vực bị chiếm đóng. Đến nay, ai là tay sai đã khó mà phân biệt rõ ràng, cái mũ Hán gian về mặt văn hóa, Hán gian trong công thương nghiệp nhoáng cái là có thể bị chụp vào đầu ngay.

Những người có tiền chạy chọt lên trên sẽ được gỡ bỏ cái mác "Hán gian" chỉ sau vài ngày. Nhưng những người không kịp hối lộ thì sẽ bị bắt giam ngồi tù, nhất thời dân chúng Bắc Bình vô cùng hoang mang lo sợ. Trong khi đó, các quan chức tiếp nhận lại kiếm được bộn tiền, vàng, nhà cửa, tiền mặt, xe cộ và phụ nữ ùn ùn kéo đến, bị người ta châm biếm gọi là "Năm người con đều đỗ đạt".

*Năm người con đều đỗ đạt: là một điển cố của Trung Quốc, người đàn ông sửa thói ác, làm việc tích đức, có được năm người con trai và họ đều đỗ đạt thành tài. Hiện nay chỉ người có vàng, vợ, con, nhà, xe.

Chính phủ xấu hổ không thôi, liên tục ra chỉ thị để cố gắng răn trước ngừa sau.

Trong cuộc họp lúc này, thị trưởng lâm thời tức giận đập bàn nói: "Ủy viên trưởng vô cùng tức giận, đã chửi mẹ nó ba lần. Tổ điều tra đặc biệt từ Trùng Khánh đã đến Bắc Bình và đang ở Cư Nhân Đường, phải xử lý nghiêm khắc, xử lý nghiêm khắc!"

Trong tình hình căng thẳng, cục trưởng Mễ họp xong quay về đồn cảnh sát triệu tập toàn bộ cục trưởng các phân cục, truyền đạt mệnh lệnh chống th@m nhũng suốt đêm.

Ông ta đập bàn nói Ủy viên trưởng vô cùng tức giận, đã chửi mẹ nó mười lần...

Bỗng nhiên thư ký vội vã bước vào, ghé sát tai nói nhỏ: "Có người tên là Vương Bộ Uân muốn ngài nghe điện thoại."

Cục trưởng Mễ cảm thấy khó hiểu, kẻ dám to gan gọi cục trưởng cục cảnh sát kiểu này e là không phải người bình thường. Vì vậy ông ta nói: "Bảo anh ta gọi lại sau, tôi đang họp!"

Thư ký đáp: "Tôi cũng nói như vậy rồi, nhưng anh ta bảo... Anh ta nói chuyện này không nên trì hoãn, nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Anh ta còn nói đã gọi điện cho Cư Nhân Đường rồi!"

Nghe đến Cư Nhân Đường, cục trưởng Mễ sững người.

Ông ta bỏ lại đám cục trưởng phân cục, đi vào văn phòng nghe điện thoại, ai ngờ đầu dây bên kia vừa mở miệng đã nói: "Cục trưởng Mễ, cứu mạng! Em trai Mễ Mộ Quỳ của ông muốn giết tôi diệt khẩu..."

...

Đêm tuyết rơi, đường trơn trượt, những bông tuyết bay lả tả. Lá cờ Nhật Bản tung bay trên mái vòm Ngân hàng Chính Kim hôm qua đã chính thức được hạ xuống, giờ đây chỉ còn trơ lại cột cờ trống không và khung cửa sổ đen ngòm lấp ló giữa màn sương tuyết mờ ảo.

Kim Lai đi từ Đông Giao Dân Hạng về phía tây thành phố, vừa rồi bị ngã một cú nhưng cậu ta chẳng bận tâm, một ngọn lửa vẫn đang bùng cháy dữ dội trong lòng. Nếu cậu ta đoán không sai, cơ hội lập công lớn của cậu ta đến rồi.

Khi đến ngõ Thủ Phách, tuyết rơi càng nặng hạt. Trước đây cậu ta từng làm nhiệm vụ tuần đêm ở khu vực này, biết mặt hầu hết các gia đình ở đây, vì vậy việc tìm nhà họ Bạch không gặp khó khăn gì.

Nhưng lạ thay, cổng lớn lại bị khóa. Giờ này là chín giờ tối, theo lẽ thường thì lão người hầu bảy mươi tuổi của nhà họ Bạch không hút thuốc cũng không chơi bời gái gú đã nghỉ ngơi rồi mới phải, sao còn lang thang bên ngoài được?

Kim Lai cảm thấy có điều bất thường nên leo qua tường nhảy vào sân để kiểm tra. Cửa nhà cũng bị khóa, nhìn qua cửa sổ kính chỉ thấy một màu đen tối om, không nhìn thấy gì cả. Vốn là người giỏi phá khóa nên chỉ trong ba phút, cậu ta đã vào được bên trong.

Cậu ta quẹt một que diêm lên để nhìn xung quanh. Trong thùng gạo chỉ còn cái đáy, nồi trên bếp thì chưa rửa, khi mở nắp nồi ra, bên trong chỉ có một cái bát một đôi đũa. Xem ra ngoài ông Đinh Nhị ra thì không có ai khác sống ở đây.

Kim Lại hơi thất vọng nhưng không từ bỏ, tiếp tục xem xét căn nhà trong bóng tối...

...

Cuộc điện thoại cuối cùng mà Vương Nhị mặt rỗ gọi là gọi cho cục trưởng Mễ.

Vì dính đến Hà Công Phủ nên cục trưởng Mễ đành phải bưng bít, không để lộ ra ngoài.

Sau khi cúp máy, ông ta nén cơn giận gọi Vương Lâm tới, chỉ có Vương Lâm mới có thể xử lý việc này.

Bạch Tố Khoan đã gọi điện suốt một ngày một đêm nhưng lại không gọi cho Vương Lâm, điều này khiến ông ta hoàn toàn không hay biết về tai vạ đang ập đến, vừa tới nơi đã bị chửi mắng xối xả.

Loại nhịp điệu này cũng là nguyên tắc mà Bạch Tố Khoan tuân thủ kể từ khi bắt đầu hành trình trả thù - chuẩn bị kỹ càng trước rồi mới ra tay. Chưa đến thời khắc quyết chiến, cô luôn cố gắng không làm kinh động đến nhà họ Mễ và nhà họ Vương. Cô biết rõ sức mạnh hai bên chênh lệch thế nào, nếu đấu trực diện chắc chắn cô không thắng được, chỉ có thể chuẩn bị kỹ lưỡng rồi tấn công bất ngờ mới có cơ hội chiến thắng.

Lúc này Vương Lâm bị mắng đến ngu người mà chẳng hiểu chuyện gì, nhưng không dám chậm trễ, ông ta lập tức dẫn theo vài tên cấp dưới thân tín đi điều tra ngay trong đêm.

Sau cuộc điều tra không ngừng nghỉ, họ đã đạp cửa xông vào tứ hợp viện nhà họ Hồ ở ngõ Bì Khố lúc nửa đêm.

Trong sân trống không, ông lão làm ca đêm Vương Đức Chí bị trói gô trên giường sưởi trong căn phòng phía Đông.

Vương Lâm và các cảnh sát không thèm cởi dây thừng trên người ông ta ra mà hùng hổ hỏi cung luôn.

Vương Đức Chí kêu khổ không ngừng, nói: "Gần đây ông chủ nhà tôi lên Thiên Tân, không biết đám lưu manh biết tin từ đâu. Hôm qua chúng thừa lúc tôi đang trông nhà một mình mà đánh lén tôi."

Ông ta kể chuyện lộn xộn, bảo rằng hôm qua đám lưu manh đã đánh ngã và trói mình lại.

"Tôi không biết chúng đã trộm gì ở gian chính, tôi bị trói ở đây cả một ngày một đêm rồi."

Ông ta quả thực đã bị trói suốt một ngày một đêm, nhưng những lời còn lại đều là giả, bởi một người phụ nữ Nhật đã dặn ông ta nói thế.

Không phải vì ông ta sợ "người đàn bà Nhật" đó, mà vì nói dối như vậy sẽ giúp ông ta dễ thoát thân hơn.

Ông ta không thể nói rằng mình đã tận tình tiếp đón và che giấu người Nhật được.

Đám cảnh sát hỏi đi hỏi lại nhưng ông ta chỉ trả lời một cách máy móc như thế, cuối cùng có hiệu quả thật, đám cảnh sát tức giận bỏ đi mà không nói thêm lời nào.

...

Lúc này Vương Lâm mới hối hận vì đã thờ ơ với ông Mễ. Nếu hôm qua ông ta nhận cuộc gọi từ nhà họ Mễ, có lẽ mọi chuyện sẽ không tệ đến thế này.

Bây giờ là năm giờ sáng, Mễ Mộ Quỳ còn đang say giấc thì điện thoại trên bàn đổ chuông, cùng lúc nắm cửa khoen tròn ở cửa lớn cũng vang lên.

Ngụy Tam gọi điện tới, Vương Lâm thì gõ cửa.

Trong điện thoại, Ngụy Tam nói: "Đêm qua cha mẹ Vương Nhị mặt rỗ nhận được cuộc gọi từ gã, giờ đang đến trước cửa lớn Hà Công Phủ khóc lóc om sòm..."

Mễ Mộ Quỳ còn chưa kịp nghe hết thì Vương Lâm đã bước vào, cả hai bên đều như đang báo tang, toàn nói những chuyện khiến người ta hoảng sợ.

Sau một hồi hỗn loạn, cả hai bình tĩnh lại để bàn bạc.

Mễ Mộ Quỳ lấy bức thư của Vương Nhị mặt rỗ ra, chưa kịp đưa cho Vương Lâm thì điện thoại lại reo.

Lần này là bà Vương gọi tới, báo rằng cục cảnh sát đang tìm Vương Lâm.

Vương Lâm vội giật lấy điện thoại hỏi: "Chuyện gì vậy?"

Bà Mễ chuyển máy cho một cảnh sát để anh ta báo cáo.

Cảnh sát nói: "Thưa cục trưởng, bên ngoài tường nhà máy sợi ở huyện Thông của ông Mễ... phát hiện một thi thể."

Vương Lâm nghe xong đầu óc như muốn nổ tung: "Đặc điểm nhận dạng!"

Cảnh sát mô tả sơ qua, cơ bản có thể xác định đó là Vương Nhị mặt rỗ.

"Phong tỏa hiện trường ngay lập tức, không cho người không liên quan đến gần!"

Cảnh sát đáp: "Rõ! Nhưng mà..."

"Chuyện gì?" Vương Lâm hỏi.

Cảnh sát ngập ngừng kể lại rằng hôm qua tất cả các cục cảnh sát lớn nhỏ trong thành phố đều nhận được điện thoại báo án từ Vương Nhị mặt rỗ.

Đương nhiên Vương Lâm biết chuyện này, đêm qua nhờ sự phối hợp của tổng đài điện thoại mà họ đã tìm ra nơi gọi điện là nhà họ Hồ.

Bên tổng đài cho biết, suốt cả ngày hôm qua chiếc điện thoại đó đã gọi hơn trăm cuộc, từ Bộ trưởng Vận chuyển muối, chủ các sòng thuốc phiện cho đến nhà hàng Lục Quốc và một số nhà chứa nổi tiếng ở Bát Đại Hồ Đồng cũng bị gọi đến, khiến cho toàn bộ những chuyện tai tiếng ấy lan truyền khắp Bắc Bình.

Mễ Mộ Quỳ hoàn toàn không biết những điều này. Giờ nghe kể xong, suýt chút nữa ông ta ngất xỉu.

Vương Lâm trấn an ông ta, bảo người bình tĩnh lại, điều quan tr ọng lúc này là phải tìm cách xử lý.

Vương Lâm liếc qua bức thư rồi nói: "Lạ thật, Vương Nhị mặt rỗ vốn là kẻ nghiện thuốc phiện nặng, dù gia cảnh khá giả nhưng đa số người quen của gã đều là hạng sa cơ lỡ vận. Thế nhưng các chủ nợ được liệt kê trong thư đều là những nhà có điện thoại, hoặc nếu không có điện thoại thì hàng xóm gần đó sẽ có điện thoại để nhận cuộc gọi... Điều này thật kỳ lạ, dường như mục đích không phải để trả nợ mà là để tạo thanh thế."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK