Sáng sớm, trong một căn phòng trên tầng hai của nhà trọ Đông Thăng, tiếng ê a của trẻ con vang lên liên tục.
Bà Ngô và Nhị Nha đang mặc quần áo cho hai đứa trẻ, cặp song sinh long phụng y như cục bột, trắng hồng đáng yêu, xinh xắn như búp bê.
Nhị Nha còn nhỏ tính tình hồn nhiên, luôn thích sờ nắn cánh tay tròn trịa như khúc ngó sen của em bé, hít hà mãi không thôi.
Mẹ cô bé giục cô bé đi pha sữa bột, nhưng Nhị Nha chỉ đáp lại chứ chẳng chịu động đậy, vừa tiếp tục vuốt v3 đứa bé vừa nói: "Đêm qua bà chủ không về, nếu con mà có đứa bé dễ thương thế này, con sẽ chẳng bao giờ bù đầu vào mấy chuyện linh tinh đâu! Mẹ ơi, hay là mình trộm em bé đi, trốn về lại Quan Ngoại nha mẹ?"
Mẹ cô bé đang bận rộn với công việc trong tay, không ngẩng đầu lên mà quát một câu: "Đi pha sữa ngay, cả ngày toàn suy nghĩ ngáo ngơ."
Nhị Nha mắc chứng động kinh từ khi còn trong bụng mẹ, trí thông minh hơi kém so với bạn bè đồng trang lứa.
Dù không hẳn là ngốc nghếch, nhưng ở độ tuổi mười một, mười hai, trí óc cô bé chỉ tương đương với những đứa trẻ tám, chín tuổi.
Có người gõ cửa, bà Ngô đoán chủ nhà trọ lại đến nữa, vội vàng liếc mắt ra hiệu Nhị Nha không được nói gì, sau đó bà ấy tươi cười đi ra mở cửa.
"Ờ gì ấy nhể, thoắt cái đã ở đây gần một tháng rồi, ngày mai là đến hạn đóng tiền thuê nhà, các vị có định thuê nữa không? Con gái lớn của bà đâu rồi? Tối qua tôi không thấy cô ấy về, đã có tin tức gì về chàng rể quý chưa?"
Chủ trọ hỏi một tràng dài.
"Ôi dào, đừng nhắc nữa. Nghe nói có người gặp con rể tôi ở phủ Thiên Tân, sáng sớm hôm qua con gái lớn tôi đã đi tìm rồi. Nếu lần này vẫn không tìm thấy, chúng tôi cũng không mong đợi gì nữa, chắc quay về Quan Ngoại thôi."
Bà ấy lớn tiếng trả lời, khiến cả những người ở dưới tầng cũng nghe thấy. Đúng lúc đó Bạch Tố Khoan vừa trở về đang bước lên cầu thang, khuôn mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi.
Chủ trọ chào hỏi: "Cô về rồi đấy à? Có tin tức gì của cậu nhà không?"
Bạch Tố Khoan chỉ xấu hổ đỏ mặt cười gượng.
Thấy cô uể oải, chủ trọ cũng không tiện hỏi thêm, đành tìm cớ rời đi.
Sau khi vào phòng, gương mặt Bạch Tố Khoan như bừng sáng nhờ hai đứa bé đáng yêu như cục bột. Chúng vừa uống sữa vừa mở to đôi mắt đen láy, chăm chú nhìn cô.
Cô lần lượt bế từng đứa lên hôn hít, sự ấm áp và thơm tho của hai đứa nhỏ làm trái tim người ta như muốn tan chảy.
Cô tự nhủ mình nhất định phải thành công, chưa đến phút cuối cùng tuyệt đối không được lộ ra điều gì, vì hai đứa nhóc này là điểm yếu của cô.
May là sắp kết thúc rồi, lần này cô trở về để thay quần áo. Hôm nay trường nữ sinh Thanh Tâm mời những phụ huynh đưa ra kiến nghị đến trường để bàn cách giải quyết vụ đuổi học Lưu Phượng Tảo. Người đông thế mạnh, Bạch Tố Khoan định nhân cơ hội này đẩy gia đình Vương Hủy lên đầu ngọn gió dư luận.
Vụ của Vương Nhị mặt rỗ vừa mới nổ ra hồi đêm, đến sáng sẽ thúc đẩy thêm một bước nữa. Thời gian có vẻ gấp gáp, nhưng chính điều này sẽ khiến đối thủ không kịp trở tay, mất cơ hội chống đỡ!
Trong lòng đang tính toán, Bạch Tố Khoan bỗng nghe thấy tiếng xâu lá sắt leng keng bên ngoài, ngay sau đó là tiếng rao của ông Đinh Nhị.
Cô giật mình. Hôm qua cô và ông Đinh Nhị đã khống chế Vương Nhị mặt rỗ cả ngày lẫn đêm. Sau khi giải quyết gã xong họ mới tách ra, tính từ lúc đó đến giờ mới qua hơn nửa tiếng. Vậy mà ông Đinh Nhị lại tới đây, chắc hẳn phải có chuyện gì quan trọng. Cô vội vàng đặt hai đứa bé xuống rồi đi ra ngoài.
Phía sau, tiếng càu nhàu của Nhị Nha vang lên: "Ôi trời! Đã nói là không được đặt trẻ con lên tấm vải bố thô ráp rồi mà, đâm vào mông đấy, ôi, lo mệt hết cả hơi..."
...
"Ông Hai, có chuyện gì vậy?"
Trong hẻm vắng không có ai, Bạch Tố Khoan vừa nói vừa ngồi xổm xuống, giả vờ lựa đồ.
Ông Đinh Nhị nhìn quanh một lượt, sau đó lén đưa cho cô một lá thư, nói: "Lúc tôi về, có một cô gái cao lớn đứng chờ ở cửa, cô ấy đưa tôi lá thư này và bảo giao cho cô hai."
Bạch Tố Khoan mở ra lướt qua một lượt, nội dung khá dài, không tiện đọc ngay ở đây.
Cô chọn một cái đê tay, trả tiền rồi đi.
*Đê tay dùng để bảo vệ đầu ngón tay khi thêu hoặc may vá.
Trước khi đi, ông Đinh Nhị còn nói thêm: "Cô ấy nói bây giờ cô ấy chỉ có thể tin tưởng nhà họ Bạch.”
Bạch Tố Khoan cau mày, trong lòng đầy nghi hoặc, quay trở về nhà trọ nhanh chóng mở thư ra đọc:
"Chào Bạch Oánh Oánh,
Chúng ta là đối thủ trong học tập, người xa lạ trong cuộc sống. Có lẽ cậu không ngờ tôi sẽ viết thư cho cậu. Tôi cũng không ngờ rằng có ngày mình phải cầu cứu đối thủ. Tôi là Lưu Phượng Tảo. Xin lỗi cậu, vốn dĩ tôi có thể cứu một mạng người, nhưng lại vì không kiềm chế được góc tối của con người mà lùi bước."
"Từ lúc Vương Hủy và Mễ Liên bắt đầu lên kế hoạch, tôi đã biết cậu sẽ gặp rắc rối. Nhưng khi đó tôi lại thấy hả hê, nghĩ rằng một khi chuyện của mẹ cậu bị phanh phui, tôi sẽ có thêm một người đồng cảnh ngộ, sẽ không còn là con chuột chạy qua đường duy nhất trong trường nữa. Dù bị người người mắng đánh, ít nhất cũng có cậu chia sẻ một nửa với tôi."
“Vậy nên tôi đứng ngoài xem trò hay, càng náo nhiệt tôi càng thích thú, mong cho mọi chuyện sớm bùng nổ.”
“Nếu cái ác trong người tôi dừng lại ở đây thì cũng thôi đi. Tôi tận mắt chứng kiến Mễ Cấn Liên ném tờ giấy phạt xuống dưới ghế trong hội trường. Lúc đó tôi hoàn toàn có thể nhân lúc hỗn loạn mà nhặt nó, nhưng tôi không những không làm thế mà còn nhắc nhở Chu Tú Cầm đi nhặt, phơi bày sự việc.”
“Thấy cậu bị vu oan, tôi càng phấn khích hơn, lại càng nhận thấy có giá trị để lợi dụng, vì vậy tôi đã gửi mảnh giấy kịp thời, định nhân lúc cậu đang xúc động để mượn tay cậu giết Vương Hủy.”
“Không ngờ sự việc lại gây ra phản ứng dây chuyền, nó không chỉ khiến cậu phải vào tù mà còn khiến mẹ cậu chết thảm. Do tôi đã đánh giá thấp sự tàn nhẫn của đối thủ mới khiến mọi người rơi vào bước đường này.”
“Tôi rất hối hận. Hôm nay viết bức thư này để nói rõ toàn bộ sự thật mà tôi đã chứng kiến từ đầu đến cuối.”
“Cậu và tôi đã đối đầu suốt mấy năm, tôi biết tính cậu cương liệt, chắc chắn sẽ không chịu oan ức. Cậu nhất định sẽ muốn lật lại vụ án, vậy thì để tôi đứng ra làm chứng cho cậu.”
“Dĩ nhiên, tôi không làm điều này vì cậu, mà vì sự thù hận của chính tôi, để lưu lại tiếng nói của bản thân trong những giây phút cuối cùng của cuộc đời, dùng cách bất đắc dĩ này để giữ lại chứng cứ tội ác của kẻ thù…”
Sau đó, cô ấy ghi lại chi tiết thời gian và địa điểm gây án của Vương Hủy và Mễ Cấn Liên, cũng như cách cô ấy theo dõi nhóm Vương Hủy từ sáng đến tối vì mối thù giết cha như thế nào. Trên mỗi trang giấy đều có dấu vân tay đỏ thẫm của cô ấy.
Bạch Tố Khoan đọc xong, không chút do dự khoác áo đi ra ngoài ngay lập tức.
Hôm đó Lưu Phượng Tảo đã xin nhà trường cho phép ở lại thêm nửa tháng, câu “trong những giây phút cuối cùng của cuộc đời” trong lá thư vừa rồi khiến Bạch Tố Khoan nhận ra có chuyện chẳng lành sắp xảy đến.
Nếu cô đoán không sai, Lưu Phượng Tảo cũng dự định hành động vào buổi họp trao đổi với phụ huynh ngày hôm nay giống cô.
...
Kim Lai đạp xe về cục, trên đường ghé qua quán bán đồ ăn sáng mua một cái bánh rán, vừa ăn vừa nghe mấy khách hàng bàn tán về việc Vương Nhị mặt rỗ bị giết.
Kim Lai sững người, hóa ra cuộc gọi cầu cứu cậu ta nhận được vào tối qua không phải chuyện đùa!
Cậu ta chen vào hỏi: "Chuyện xảy ra khi nào vậy?"
Một khách hàng đáp: "Khoảng năm sáu giờ sáng nay phát hiện ra thi thể, chắc là bị giết vào nửa đêm."
Kim Lai chấn động, nhớ lại cảnh tối qua khi cậu ta đến nhà họ Bạch ở ngõ Thủ Phách...
Ông Đinh Nhị cả đêm không về, mà trùng hợp thay, tối qua Vương Nhị mặt rỗ bị giết.
Hỏng rồi! Mình đã bỏ lỡ một cơ hội lập công to như thế!
Kim Lai leo lên xe đạp, quay lại ngõ Thủ Phách ngay lập tức.
Khi tới nơi, cậu ta thấy cổng nhà vẫn khóa chặt.
Cậu ta định trèo tường vào kiểm tra thì có người đi tới từ đầu ngõ, đúng lúc lại là ông Đinh Nhị.
Ông Đinh Nhị rõ ràng khựng lại một chút, nhưng cố gắng giữ bình tĩnh, thản nhiên đi tới.
Hai, ba năm trước Kim Lai từng làm cảnh sát tuần tra ở khu vực này, ông Đinh Nhị nhận ra cậu ta, chủ động chào hỏi: "Chào cảnh sát Kim."
Kim Lai nhìn ông ấy từ trên xuống dưới.
"Cụ cả đêm không về nhà, đi đâu vậy?"
Trong lòng ông Đinh Nhị căng thẳng nhưng ngoài miệng vẫn đáp lưu loát: "Gì mà cả đêm không về, người già ngủ ít, dậy sớm đi dạo thôi."
Kim Lai cười khẩy: "Tối qua mười một giờ tôi qua đây, cổng vẫn khóa đấy!"
"Ôi dào, đừng nói mười một giờ, tôi đi đứng xiêu vẹo, tối qua bán mấy thứ lặt vặt tới tận Tề Hóa Môn, vừa đi vừa nghỉ dọc đường, lết về đến nhà chắc cũng hơn mười hai giờ rồi."
Kim Lai lại cười khẩy, vỗ vào đôi quang gánh trên vai ông ấy hỏi: "Rốt cuộc mười hai giờ về đến nhà? Hay vừa mới về?"
"Ấy đừng thế." Ông Đinh Nhị nói: "Anh hỏi xoáy quá làm ông già này rối mất rồi. Hôm qua về nhà lúc mười hai giờ, sáng nay lại dậy đi bán một chuyến, vừa đến cái cổng chào kia thì chợt nhớ ra quên mang dây buộc tóc, nên mới quay lại lấy."
Kim Lai không nói gì thêm, chỉ nhìn ông ấy một cách đầy ẩn ý rồi đột nhiên nói: "Được rồi, tạm biệt cụ nhé."
Nói xong, cậu ta lên xe đạp rời đi.
Giác quan thứ sáu của một cảnh sát tuần tra khiến Kim Lai tin chắc rằng ông Đinh Nhị có vấn đề.
Dù có thể tối qua Kim Lai đã bỏ lỡ một làm ăn vụ lớn, nhưng bây giờ vẫn chưa muộn, cậu ta phải theo dõi ông già này thật chặt, biết đâu lại vớ được một vụ béo bở có thể lập công với cục trưởng Mễ thì sao.
Ra khỏi ngõ Thủ Phách, Kim Lai vào quán trà Trần Ký bên kia đường. Từ cửa sổ tầng hai của quán có thể nhìn thẳng vào ngõ Thủ Phách.
Chỉ cần ông Đinh Nhị ra ngoài, chắc chắn không thể thoát khỏi tầm mắt cậu ta.
Kim Lai gọi một ấm trà vụn, kiên nhẫn theo dõi.