• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tại sân bay Nam Uyển Bắc Bình, cậu cả và cậu hai của nhà họ Phương phong trần mệt mỏi bước xuống máy bay, theo sau là vài người làm khỏe mạnh.

Đêm qua sau khi nhận tin Thuận Tài không bắt được cậu Mười, ông bà cụ tức giận vô cùng, phái cậu cả và cậu hai đi xử lý ngay lập tức.

Không ai hiểu con bằng cha mẹ, ông bà cụ biết con trai út đã bị chiều hư, không biết lo nghĩ gì cả. Chỉ cần Bạch Tố Khoan nói vài câu dễ nghe, rất có thể thằng bé sẽ dẫn hai đứa nhỏ bỏ trốn với cô. Đợi lâu ngày, nhà họ Phương có muốn không nhận con dâu cũng không được, phải cắt đứt ngay từ bây giờ.

Cậu cả chín chắn điềm tĩnh, còn cậu hai khá nóng nảy. Vừa xuống máy bay, cậu hai đã bắt đầu tra hỏi Thuận Tài về tình hình tối qua.

Thuận Tài kể lại đầu đuôi sự việc, nói rằng ban đầu mọi chuyện đều thuận lợi. Anh ta đã nhận lệnh tới Bắc Bình từ hôm qua, sau khi đặt phòng tại khách sạn Lục Quốc, hai người đi cùng ở lại khách sạn nghỉ ngơi, còn Thuận Tài xuống phố dạo quanh một vòng.

Trùng hợp thay, anh ta nhìn thấy một cậu ấm nhà giàu mặc áo khoác lông chồn trên xe kéo, trông rất giống cậu Mười nhà mình. Nhưng anh ta chỉ nhìn thấy bóng lưng nên không chắc chắn, vì vậy đã nhanh chóng chạy theo sau để quan sát.

Khi xe kéo dừng lại trước một tiệm may, người trên xe bước xuống, lúc này Thuận Tài mới xác nhận đó chính là cậu Mười.

Mặc dù Thuận Tài cao lớn nhưng lại không biết võ. Hai người có võ thì lại đang nghỉ ngơi ở khách sạn Lục Quốc, nhất thời không gọi đến được. Thuận Tài nghĩ một mình anh ta không đủ sức đối phó Sài Đại nên quyết định tiếp tục theo dõi. Chỉ cần xác định được nơi ở của cậu Mười, lo gì không bắt được ba ba trong rọ.

Sau khi đi khắp hang cùng ngõ hẻm, anh ta theo chân cậu chủ đến tận ngõ Sa Mạo, thấy cậu chủ đi vào một căn nhà tứ hợp viện mà mãi không đi ra, trùng hợp là đầu ngõ có một tiệm thuốc lá, Thuận Tài vào quán cho chủ tiệm một tệ, mượn điện thoại gọi cho khách sạn Lục Quốc, bảo hai người to cao vạm vỡ mau chóng lái xe tới ngõ Sa Mạo tiếp ứng.

"Lúc hai người họ tới, tôi vừa mới lên xe thì thấy cậu Mười ra khỏi ngõ, tôi nghĩ phải nhanh chóng ra tay không để lỡ thời cơ, ai ngờ tự dưng có một tên Trình Giảo Kim nhảy ra!"

Cậu hai nóng tính ngắt lời anh ta: "Nói nhiều thế làm gì! Điều tôi muốn biết là tên ngốc đó đã đi đâu rồi."

"Chắc là đi với tay cảnh sát kia rồi, lúc tôi gần đi có liếc qua cửa sổ sau xe, thấy hai người họ vào một quán ăn. À đúng rồi, hôm nay cảnh sát đó còn lên báo nữa."

Thuận Tài vừa nói vừa lấy tờ báo trong túi ra.

Cậu cả và cậu hai liếc nhìn tờ báo, tên và chức vụ của tay cảnh sát kia hiện rõ mồn một.

Vậy thì dễ rồi!

Nửa tiếng sau, họ đã tra ra được địa chỉ của Kim Lai từ đồn cảnh sát, ngay lập tức xuất phát đến đó.

...

Sợi len của thím Chu Nhị được tháo ra từ chiếc áo len cũ. Phương Tỉnh Thu giúp thím quấn một lúc lâu, người dính đầy bụi len. Anh vẫn nghĩ đến việc ra ngoài tìm vợ con, nhưng đôi giày duy nhất còn đang ướt sũng chưa khô hẳn.

Anh và thím Chu Nhị quấn len, còn vợ của người ở căn phòng phía nam đang giặt quần áo bên cạnh. Ba người trò chuyện không còn biết trời đâu đất đâu nữa, ngay cả người mẹ mù của Kim Lai cũng chống tường bước ra góp vui.

Nghe nói anh mới hai mươi tư tuổi đã có hai đứa con, người mẹ mù cảm thấy ngưỡng mộ không thôi, lại lo lắng chuyện hôn nhân của Kim Lai.

"Qua Tết là hai mươi chín rồi, hai mươi chín tuổi rồi đó!"

Phương Tỉnh Thu hỏi: "Anh Kim vẫn chưa lập gia đình sao? Cháu thấy trước đây anh ấy có một đứa con rồi mà?"

Hồi đó khi đến đồn cảnh sát báo án, mặc dù anh không chú ý nhiều đến đứa trẻ, nhưng anh vẫn nhớ rõ hình ảnh Kim Lai ân cần chăm sóc đứa bé như trâu già li3m nghé.

"Cậu đang nói đến thằng bé Tráng Tráng à?" Thím Chu Nhị đáp.

Phương Tỉnh Thu sững người, ký ức đêm qua hiện lên trong đầu...

"Đây là ai?" Kim Lai giật lấy bức ảnh, nói: "Đây không phải Tráng Tráng!"

Phương Tỉnh Thu thuận miệng hỏi: "Tráng Tráng là ai?"

Khuôn mặt Kim Lai ẩn sau ánh đèn vàng mờ nhạt, qua loa trả lời: "Là con mèo trên giường ấy."

Hình ảnh trong đầu anh dần chìm vào bóng tối...

Phương Tỉnh Thu đang đi đôi giày vải cũ rách của Kim Lai, vừa nãy đã thấy lạnh rồi, giờ càng cảm thấy lạnh hơn.

Anh vô thức sờ vào túi, trống rỗng, tấm ảnh gia đình đã biến mất.

"Tráng... Tráng Tráng là ai?" Anh gần như không tìm được giọng nói của chính mình.

Người mẹ mù thở dài nói: "Là đứa trẻ nhặt được, nuôi chưa được mấy ngày thì mẹ ruột đến mang đi rồi."

Toàn thân Phương Tỉnh Thu lạnh buốt, nhớ lại lúc mang ảnh gia đình về cho cha mẹ xem, chị dâu cả, chị dâu hai cùng mấy cô em gái chưa kết hôn đã xì xào:

"Sinh đôi thì phải giống nhau chứ, nhìn đứa này mắt to, đứa kia mắt nhỏ, chẳng giống cha mẹ gì cả."

"Chắc do bọn trẻ con còn nhỏ, lớn lên sẽ từ từ cân đối thôi."

Phương Tỉnh Thu nghĩ lại mà rùng mình, ngơ ngác bước đến bên cửa sổ xỏ đôi giày vải còn ướt vào, nói mình ra ngoài một lát rồi đi về phía cổng phố.

Rốt cuộc Tố Khoan đã quyết t@m đến mức nào mà mang hai đứa trẻ giả đến lừa anh, cô đã quyết tâm không muốn sống cùng anh nữa...

Anh vốn là người đơn giản, nhưng đôi khi sự đơn giản lại là một lợi thế. Chẳng hạn như vừa rồi, nếu là người khác hẳn sẽ nghĩ: ba người Kim Lai, Tráng Tráng, Bạch Tố Khoan này làm sao mà có liên quan đến nhau được; hoặc sẽ nghĩ: tối qua Kim Lai nói Tráng Tráng là con mèo có thể chỉ là một câu lỡ miệng; hoặc có thể sẽ nghĩ đến những khả năng hoặc những điều không có khả năng khác. Tóm lại sẽ không dễ dàng xác định rằng Tráng Tráng là con của mình ngay, sự phán đoán chuẩn xác ấy chỉ đơn giản là do anh quen với lối nghĩ "không nghĩ nhiều, nghĩ ít thôi".

Anh thất thần bước ra khỏi vùng rạch Long Tu, đứng ngẩn ngơ ở ngã ba đường, trong lòng nặng nề khó chịu, không biết phải đi đâu.

Đột nhiên, hai chiếc xe hơi màu đen phanh gấp trước mặt anh, anh cả và anh hai cùng bốn, năm người khác nhảy xuống xe, không nói một lời nhét anh vào trong xe ngay lập tức.

Anh hoàn toàn không phản kháng, thậm chí chẳng có bất kỳ phản ứng nào, cứ ngây người ra.

Những người khác cũng không để ý đến anh, anh cả quay sang nói với anh hai: "Có quân đội và cảnh sát lo liệu rồi, chúng ta không cần bận tâm chuyện tìm đứa trẻ nữa, mau chóng đưa A Thu về thôi."

Anh hai nói phải chiều mới có chuyến bay, đề nghị ghé qua khách sạn Lục Quốc nghỉ ngơi một lát.

Mọi người vào khách sạn Lục Quốc rồi lên phòng. Phương Tỉnh Thu vẫn trong trạng thái ngây ngốc, hồn vía lên mây. Anh hai thấy có điều gì đó không ổn bèn hỏi: "Sao vậy, đồ ngốc?"

Thấy anh không đáp, anh hai lại nói: "Bị con đàn bà hư hỏng đó lừa mất con rồi, đau lòng lắm chứ gì!"

Đột nhiên Phương Tỉnh Thu bừng tỉnh, một cú đấm mạnh mẽ giáng thẳng vào mặt anh hai, máu chảy đầm đìa.

Cú đấm thứ hai tiếp nối ngay sau đó, những cú đấm dồn dập như mưa, đứa em trai vốn hiền lành từ nhỏ nay bất ngờ nổi giận, thậm chí khiến anh cả không kịp phản ứng.

Phương Tỉnh Thu đã ở bên Bạch Tố Khoan từ năm 16 tuổi. Họ từng có những lúc mặn nồng như mật ngọt, cũng có lúc giận dỗi mà chia tay. Nhưng khi nghĩ lại những kỷ niệm đã qua, anh chỉ nhớ lúc cả hai phải trốn trong hầm trú ẩn suốt ba ngày để tránh đợt ném bom Nhật, chia nhau ăn một cái bánh ngô. Anh chỉ nhớ hồi một đợt bom lớn dội xuống, họ không kịp vào hầm trú ẩn, quả bom rơi xuống khiến tường đổ, cây ngã trong chớp nhoáng, người chết và bị thương vô số. Khi ấy, vợ anh lao tới dùng thân mình che chắn cho anh ngay trong khoảnh khắc bom nổ. Giây phút ấy, cô hoàn toàn không nghĩ đến sự an nguy của bản thân, trong lòng chỉ có anh. Dù hiện giờ cô đã trở nên cứng rắn như sắt đá, nhưng hồi còn là đôi vợ chồng trẻ, bọn họ đã cùng nhau trải qua những hoạn nạn như vậy.

Sao anh có thể chịu đựng người khác chửi vợ mình là "con đàn bà hư hỏng" cho được!

Nhưng sức anh chẳng thấm vào đâu, cuối cùng bị anh hai đánh cho nằm rạp xuống đất. Anh cả lớn tiếng quát tháo tách hai người ra, hai người họ đầy máu me, nhưng Phương Tỉnh Thu bị thương nặng hơn.

Anh cả thở hổn hển ngồi xuống ghế sofa, cố kìm nén cơn giận mà nói với Phương Tỉnh Thu: "Có phải thằng nhóc nhà em vẫn định quay lại với người phụ nữ đó không?"

Phương Tỉnh Thu lau vết máu, đáp: "Cô ấy là vợ em."

Anh cả cười khẩy một tiếng, nói: "Đừng có mơ tưởng nữa, nhớ cho kỹ, em họ Phương. Ngay từ khi em chui ra khỏi bụng mẹ, em đã không có quyền tự do lựa chọn hôn nhân rồi. Nếu không có chuyện kia thì cũng thôi, nhưng một khi đã có rồi, người phụ nữ họ Bạch đó không có tư cách bước chân vào nhà họ Phương. Có một nhà thông gia làm gái đứng đường, không chỉ mình em bị người ta đàm tiếu mà là cả gia đình chúng ta."

Phương Tỉnh Thu nghe vậy mới hiểu, hóa ra gia đình anh chưa từng có ý định chấp nhận Tố Khoan, họ chỉ muốn giành lại đứa con.

"Mẹ vợ em bị oan."

"Sao em biết là oan? Đúng, bên phía cảnh sát đã sửa lại nói là oan, nhưng em có từng nghĩ lý do đằng sau là gì không? Đó là vì họ nể mặt cậu của em thôi."

"Em nghĩ xem, trong suốt tám năm kháng chiến, nhà họ Bạch không có đàn ông ở nhà, chỉ có một người phụ nữ và một cô con gái nhỏ, họ sống thế nào?"

Sắc mặt Phương Tỉnh Thu dần trở nên lạnh lùng.

Anh cả tưởng rằng anh đã hiểu, thở dài một hơi rồi dùng giọng đầy chân thành nói: "Đừng có bướng bỉnh nữa. Nhà họ Phương chúng ta nhiều nữ ít nam, em sinh được con trai cũng coi như giúp cha mẹ thực hiện tâm nguyện. Về nhà với bọn anh, lấy một người vợ tốt mẹ hiền đàng hoàng rồi sống yên ổn. Đây không chỉ vì dòng họ, mà còn vì tương lai của hai đứa con em. Nếu chúng phải mang tiếng là cháu của một người làm gái bán dâm, sau này làm sao chúng có thể đứng vững trong xã hội? Chuyện cưới gả của chúng cũng sẽ bị người đời chỉ trích."

Phương Tỉnh Thu lạnh lùng đáp: "Con là con của em. Bọn em sẽ rời xa nơi này, thay tên đổi họ, không làm ảnh hưởng đến danh dự của mọi người."

Anh cả tức giận cười nói: "Thay tên đổi họ? Nhà họ Phương đồng ý chưa? Anh nói cho em biết, em không có quyền quyết định, vì mấy đứa vẫn mang họ Phương."

Phương Tỉnh Thu cảm thấy tuyệt vọng. Anh nhớ lại khi còn nhỏ, anh ba từng phản đối cuộc hôn nhân sắp đặt để rồi bị cha mẹ giam lỏng ba năm, bị giám sát 24/24, cho đến khi lấy vợ sinh con mới được thả ra…

Đó chính là nhà họ Phương, anh không thể trốn thoát được.

Chuông điện thoại bất ngờ reo lên, Thuận Tài nhấc máy. Đầu dây bên kia là cảnh sát gọi đến, nói rằng tại nhà ga Chính Dương Môn phát hiện đối tượng khả nghi, hỏi họ có muốn đến kiểm tra không.

Anh cả nghe vậy nghiêm túc hẳn lên, chuyến bay còn lâu mới tới. Nếu lần này có thể mang đứa trẻ về cùng thì mọi chuyện sẽ được giải quyết một cách triệt để.

Họ chuẩn bị lên đường ngay. Vì không ai trong số họ từng gặp Bạch Tố Khoan, chỉ dựa vào bức ảnh trên giấy chứng nhận hồi cô mười sáu tuổi ở Đại học Phúc Đán thì khó mà nhận diện chính xác được, nên anh cả quyết định dẫn theo cả Phương Tỉnh Thu cùng đi.

...

Kim Lai phóng xe đạp như bay về hướng ga Chính Dương Môn. Lúc nãy cậu ta về nhà phát hiện Phương Tỉnh Thu đã đi mất rồi. Sau khi hỏi chuyện, thím Chu Nhị nói:

"Cậu Phương cũng thật đáng thương, vợ con bỏ đi cả rồi. Chắc sáng nay bọn thím nói chuyện về thằng bé Tráng Tráng khiến cậu ấy chạnh lòng. Sắc mặt cậu ấy tối sầm lại, bỏ đi ra ngoài ngay lập tức. Chắc hẳn cậu ấy lại nghĩ đến con mình."

Nghe vậy, Kim Lai bàng hoàng, biết mình sơ suất rồi. Cậu ta quay người chạy đi tìm Phương Tỉnh Thu, nhưng tìm mãi không thấy. Đúng lúc ấy cậu ta trông thấy đội cảnh sát đang xếp hàng chuẩn bị xuất phát, giác quan thứ sáu bảo cậu ta tiến lên hỏi một câu. Lúc ấy cậu ta mới biết cảnh sát trực tại Chính Dương Môn đã phát hiện manh mối và thông báo tăng cường lực lượng.

Chắc chắn Phương Tỉnh Thu đã nhận ra đứa trẻ là giả, còn Bạch Tố Khoan vẫn chưa biết gì. Không được, phải nhanh chóng báo cho Bạch Tố Khoan.

Buổi sáng trời vẫn còn nắng đẹp, nhưng đến trưa mây đen đã phủ kín bầu trời. Chuyến tàu từ Phụng Thiên vừa mới vào ga, bên ngoài cổng trước của nhà ga đông nghịt xe kéo. Những người kéo xe nhét tay vào cổ tay áo, cúi đầu rụt cổ vì lạnh, tranh thủ mời chào khách Quan Ngoại mới ra khỏi ga. Cả con đường tắc nghẽn chật cứng.

Bạch Tố Khoan mặc quần áo giản dị, dáng vẻ của một giáo viên điển hình, đang ngồi đợi tàu trong phòng chờ. Cô bế một đứa trẻ trong lòng, còn đứa kia thì được Lưu Phượng Tảo đi theo tiễn họ ra ga bế giúp. Em trai lớn của Lưu Phượng Tảo xách chiếc vali mây cho cô.

Nhóm cảnh sát tuần tra không tiến lại quá gần, giữ khoảng cách vừa đủ để quan sát họ, đợi khổ chủ tới nhận diện.

Kim Lai hối hả chạy vào ga, cậu ta nhìn thấy Bạch Tố Khoan nhưng không dám vội vàng tiến đến ngay vì xung quanh có rất nhiều cảnh sát, không thể hành động bừa bãi.

Cậu ta đành giả vờ như một người đến kiểm tra công việc, chào hỏi với cảnh sát trực tại đó rồi hỏi vì sao lại không tiến hành bắt giữ ngay.

Viên cảnh sát trực nhỏ giọng trả lời: "Cục trưởng dặn không được đánh rắn động cỏ, lo rằng người mẹ sẽ chống trả quyết liệt. Nếu cô ta giằng co với cảnh sát, người đông thế mạnh, nhỡ tay làm tổn thương bọn trẻ thì biết ăn nói thế nào với khổ chủ."

Kim Lai hiểu rõ tình hình, nói: "Được rồi, quan sát kỹ đi, đừng để xảy ra sai sót. Tôi sang bên kia dặn dò mấy anh em một chút."

Cậu ta nói rồi đi về phía đối diện, mà như thế sẽ buộc phải đi ngang qua chỗ Bạch Tố Khoan. Sự xuất hiện của cậu ta khiến Lưu Phượng Tảo hoảng hốt, tim cô ấy đập như trống.

Nhìn thấy Kim Lai càng lúc càng tiến gần, Lưu Phượng Tảo run rẩy nói nhỏ với Bạch Tố Khoan:

"Cô ơi, đó là tên giả gãy tay..."

Bạch Tố Khoan vẫn bình tĩnh như mặt hồ phẳng lặng, cô đã dự liệu kỹ càng mọi tình huống, đương nhiên cũng tính đến khả năng sẽ chạm mặt Kim Lai. Nhưng chẳng sao cả, vì giữa họ tồn tại một sự cân bằng tinh tế. Dù Kim Lai từng bị cô giam giữ, nhưng đổi lại cậu ta đã nhận được lợi ích rất lớn. Kim Lai tuyệt đối không công khai sự thật, cũng không thể tiết lộ rằng cậu ta biết thân phận của Tráng Tráng. Nếu làm vậy, mọi công lao, danh dự và vị trí thăng chức ba cấp của cậu ta sẽ trôi theo dòng nước, biến cậu ta thành một trò cười lớn.

Bạch Tố Khoan bình tĩnh liếc nhìn Lưu Phượng Tảo, ra hiệu cho cô ấy giữ bình tĩnh.

Lúc này Kim Lai đã tiến lại gần. Khi đi ngang qua, cậu ta dừng lại châm điếu thuốc rồi nói nhanh một câu: "Chạy mau! Phương Tỉnh Thu đã biết cặp sinh đôi là giả mạo."

Bạch Tố Khoan khựng lại, chưa kịp đưa ra quyết định thì một đám người đã tràn vào từ cửa ga. Người nhà họ Phương cùng hơn chục cảnh sát bao vây cô ngay lập tức, tựa như bầy sói vây chặt con mồi đơn độc.

Không thể chạy thoát được nữa rồi. Cô không ngờ rằng mình đã tính toán đủ đường, cuối cùng lại rơi vào tình cảnh như thế này.

Từ khi mẹ cô gặp nạn đến nay, đã hơn chín mươi ngày đêm trôi qua, để báo thù, một người phụ nữ văn nhã yếu đuối như cô phải chọn cách "đuổi sói rước hổ", một mình mò mẫm bước đi trong bóng tối, chịu đựng khó khăn gian khổ mà chưa từng rơi một giọt nước mắt. Nhưng lúc này nước mắt cô lại rơi. Cô tuyệt vọng nhìn Phương Tỉnh Thu, hiểu rằng cậu ấm sống trong cảnh áo đến giơ tay, cơm đến há miệng này không thể giúp gì cho cô. Nhà họ Phương mạnh mẽ như hổ, cô đã thua rồi.

"Chính là cô ta phải không?" Cậu cả họ Phương trầm giọng hỏi Phương Tỉnh Thu.

Phương Tỉnh Thu và Bạch Tố Khoan nhìn nhau một hồi lâu, rồi anh khẽ gật đầu.

Ngay sau đó, hai đứa trẻ bị giằng lấy một cách thô bạo và chuyển sang tay người làm của nhà họ Phương.

Bạch Tố Khoan, Lưu Phượng Tảo và Kim Lai bên cạnh đều căng thẳng, chờ đợi khoảnh khắc bùng nổ. Nhưng ngay cả khi cậu cả và cậu hai nhà họ Phương bảo người làm bế bọn trẻ lên xe, giục Phương Tỉnh Thu ra ngoài, anh vẫn không nói thêm lời nào. Anh chỉ ngẩn người nhìn Bạch Tố Khoan, cho đến khi bị cậu cả và cậu hai kéo đi.

Bạch Tố Khoan đứng chết lặng, nhìn bóng dáng Phương Tỉnh Thu bị kéo đi khuất dần. Cô hiểu ra, Phương Tỉnh Thu kết thúc mọi chuyện theo cách của riêng mình.

Khi bóng dáng đó sắp biến mất ở cửa, đột nhiên Bạch Tố Khoan bật khóc, bật thốt ra: "A Thu!"

Phương Tỉnh Thu khựng lại, nhưng không quay đầu, bị cậu cả và cậu hai kéo ra ngoài.

Kim Lai đứng ngoài quan sát, trong khoảnh khắc ấy, cậu ta nhận ra mình sẽ không bao giờ có thể bước vào trái tim Bạch Tố Khoan được.

Lưu Phượng Tảo cũng sững sờ. Cô ấy nhớ đến lời của cô giáo:

"Không nên làm mọi việc quá tuyệt tình, nên chừa lại chút đường lui. Không phải để làm vừa lòng ai, mà là để không thấy hổ thẹn với bản thân mình."

Có lẽ Phương Tỉnh Thu cũng nghĩ vậy, anh hiểu cho tấm lòng của người làm mẹ, vì thế mà để lại một con đường sống cho cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang