• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạch Tố Khoan chọn thuê nhà ở ngõ Sa Mạo là vì nó gần nhà họ Vương, thuận tiện cho việc thực hiện kế hoạch bắt cóc Vương Lâm.

Tối nay cô tới nhà họ Vương hai lần, khi quay về nhà trọ lần thứ hai, con ngõ yên tĩnh đến mức cô có thể nghe thấy tiếng thở của chính mình.

Cô và Lưu Phượng Tảo cùng đẩy chiếc xe kéo vào sân.

Bên trong và bên ngoài đều tối đen như mực, bà Ngô và Nhị Nha đã dỗ cặp song sinh ngủ từ lâu.

Hai người vào gian phòng phía tây, thay đồ cải trang ra rồi rửa ráy nghỉ ngơi.

...

Trong hầm tối, Vương Lâm cố gắng cựa quậy để thử nới lỏng những sợi dây trói ra, nhưng không có tác dụng gì cả. Cuối cùng ông ta kiệt sức dựa vào tường, trong lòng hy vọng vợ con đã nhận được thư và nhanh chóng rời đi.

Bỗng nhiên, có một bóng người bước xuống từ miệng hầm.

Thân hình cao ráo, không phải Bạch Tố Khoan mà là Lưu Phượng Tảo.

Một luồng dự cảm chẳng lành dâng lên trong lòng Vương Lâm.

Lưu Phượng Tảo im lặng tiến lại gần, trong lòng kìm nén cơn phẫn nộ tột độ khiến cánh tay run lên, suýt chút nữa làm rơi con dao phay trong tay xuống.

Cha cô ấy bị bức hại đến chết, mẹ bị lôi lên phố bêu riếu, nỗi hận thù của cô ấy với nhà họ Vương đã ăn sâu vào xương tủy.

Vương Lâm cảm nhận được sát khí, sợ hãi nói: "Cô định làm gì? Không có bức ảnh đó thì các người không lật đổ nhà họ Mễ được đâu!"

"Ông nghĩ tôi sẽ quan t@m đến bức ảnh đó sao?"

Lưu Phượng Tảo nhắm thẳng con dao vào Vương Lâm, nghiến răng nghiến lợi nói, trước mắt hiện lên hình ảnh cha mình trước lúc lâm chung.

Hôm ấy không giết được Vương Hủy, bây giờ Vương Lâm đã ở ngay trước mắt, nhưng cô Phương lại tha cho ông ta, Lưu Phượng Tảo không nhẫn nhịn nổi.

Nhưng dù sao cô ấy vẫn còn trẻ, một kẻ lão luyện già đời như Vương Lâm biết cách làm thế nào để tấn công và phòng thủ trước cô ấy. Ông ta đột nhiên ngửa cổ lên nói: "Cô đến đây, chém vào đây này, nếu không chỉ chém một nhát sẽ không chết ngay được đâu."

Lưu Phượng Tảo ngây người, cô ấy giơ dao lên nhưng tay càng run hơn.

Khi làm việc gì đó, cần phải quyết liệt ngay từ đầu trước khi mất động lực, huống hồ giết người càng cần cảm xúc mãnh liệt.

Lúc này, nỗi thù hận và sợ hãi đan xen trong lòng, mặt cô ấy trắng bệch. Cô ấy nhắm chặt mắt, vung dao xuống.

"Phượng Tảo!"

Tiếng gọi của Bạch Tố Khoan đột ngột vang lên từ phía sau, kéo lý trí cô ấy quay trở lại.

Con dao bếp rơi xuống mặt đất bên cạnh. Lúc này cô ấy mới nhận ra mình đã đổ mồ hôi lạnh ướt cả lưng.

Nhìn vào đôi mắt ngập tràn vỗ về của Bạch Tố Khoan dưới ánh sáng mờ ảo, cuối cùng Lưu Phượng Tảo bật khóc nhào vào lòng đối phương.

"Em muốn giết ông ta... em nên giết ông ta... em muốn giết..."

"Phượng Tảo, hãy đợi thêm chút nữa."

Dù cô ấy cao hơn Bạch Tố Khoan nhiều nhưng lúc này Bạch Tố Khoan lại giống như một người mẹ, ôm chặt cô ấy trong vòng tay, giọng nói dịu dàng mà kiên nhẫn vỗ về cô ấy.

Trở về phòng ở chái nhà phía tây, Lưu Phượng Tảo dần bình tĩnh lại, lúc này Bạch Tố Khoan mới nghiêm túc nói hiện giờ không thể động đến Vương Lâm.

"Giết Vương Lâm và Mễ Mộ Quỳ chưa phải là sự trả thù triệt để. Chỉ cần quyền lực của nhóm lợi ích kia vẫn tồn tại, dù họ có chết cũng có thể được xóa bỏ vết nhơ. Khi đó, trắng đen sẽ bị đảo lộn một lần nữa, đám người ô hợp sẽ quay mũi dùi lại, chúng ta sẽ phải chịu công kích lần nữa, sẽ mãi mãi không thể rửa sạch tiếng xấu được."

Bạch Tố Khoan hồi tưởng lại từng bước đi của mình trong kế hoạch báo thù.

Từ việc ám sát Nhiếp Văn Lộng đến Vương Nhị mặt rỗ, mọi hành động đều nhắm thẳng vào nhà họ Mễ và nhà họ Vương, từng nhát dao đều chuẩn xác và trí mạng.

Nhưng đối phương luôn có thể dùng quyền lực và tiền bạc để dẹp yên sóng gió.

Ngay cả vụ biên bản phạt gây nên hiệu ứng của tập thể các phu nhân quan chức cũng đang được họ tìm cách xử lý.

Với một người bình thường, việc trả thù và đòi lại công bằng khó khăn thế đấy!

"Vì thế, muốn trả thù triệt để thì phải ngăn chặn sự can thiệp của nhóm lợi ích kia, cách duy nhất là lật đổ cục trưởng Mễ."

Bạch Tố Khoan nghiêm túc nói: "Chắc chắn chúng ta sẽ giết Vương Lâm, nhưng không phải bây giờ, cũng không phải do em ra tay. Em vẫn phải sống tiếp ở Bắc Bình, tôi không muốn em mang gánh nặng giết người trên vai."

Lưu Phượng Tảo hiểu rõ tấm lòng và sự tận tâm của cô từ lâu, nhưng khi nghe vậy, cô ấy bỗng khựng lại hỏi: "Còn cô thì sao, cô không ở lại đây ạ?"

Bạch Tố Khoan khẽ gật đầu, thở dài một tiếng rồi không nói thêm gì.

Một năm trước, để hoàn toàn thoát khỏi cuộc hôn nhân lo được lo mất, cô đã lặng lẽ bỏ đi không nói lời từ biệt với Phương Tỉnh Thu.

Vì ơn cứu mạng nên bà Ngô quyết định dẫn Nhị Nha đi theo cô.

Trên đường đi, cô phát hiện mình mang thai và quyết định giữ lại đứa bé.

Sau mười tháng mang nặng đẻ đau, khi ôm đứa trẻ trong vòng tay mình, cô đã thề sẽ không để nhà họ Phương cướp con của mình đi. Nhưng nhà họ Phương là gia đình danh giá, coi trọng việc nối dõi tông đường nhất, làm sao họ cam lòng để con cháu của mình lưu lạc bên ngoài? Một khi biết chuyện, chắc chắn họ sẽ tìm mọi cách giành lại đứa bé. Để tránh rắc rối, Bạch Tố Khoan không thể định cư ở Bắc Bình. Lần trở về này, ban đầu cô chỉ định tạm biệt gia đình lần nữa rồi tìm một nơi khác để sinh sống.

Nhưng giờ đây, người thân của cô gặp nạn, mảnh đất đầy đau thương này càng không thể ở lại nữa...

Cô không muốn nói kỹ về những chuyện trong quá khứ, bây giờ báo thù mới là chuyện quan trọng nhất. Sau khi tắt đèn nằm xuống, cô hỏi Lưu Phượng Tảo: "Mễ Cấn Liên có quan hệ khá tốt với em, phải không?"

Sau vụ bê bối "phạt tiền bán dâm" lần trước, thông tin về Lưu Phượng Tảo lan tràn khắp nơi, nhờ đó Bạch Tố Khoan mới biết cô ấy từng khá thân thiết với Mễ Cấn Liên.

Lưu Phượng Tảo cười gượng, trong mắt người ngoài, Mễ Cấn Liên đối xử với cô ấy rất tốt, nhưng chỉ có cô ấy biết rõ sự coi thường và giả dối của Mễ Cấn Liên.

Cô ấy vẫn luôn ghi nhớ từng chuyện trong lòng.

Nhất là lần chép kinh, cô ấy tưởng cô ta thật lòng nên thức trắng đêm để cố chép cho xong.

Thế nhưng ngày hôm sau khi cô ấy mang nó tới cho Mễ Cấn Liên với lòng biết ơn tràn đầy, cô ấy lại thấy tập kinh bị vứt trong thùng rác ở nhà vệ sinh...

Lưu Phượng Tảo hỏi: "Cô nghĩ đó là tốt sao?"

Bạch Tố Khoan nói: "Chỉ cần mặt ngoài tốt là đủ. Kế tiếp hãy làm theo lời tôi, tiếp cận Mễ Cấn Liên, theo dõi động tĩnh của gia đình họ."

Lưu Phượng Tảo hiểu rằng đây là một nhiệm vụ nằm vùng, trịnh trọng đáp: "Vâng."

...

Mễ Cấn Liên và cha mẹ đã ẩn cư gần hai tháng, cô ta sống trong tình trạng tê liệt, vô tri, chỉ mong muốn có đôi cánh để bay khỏi đây.

Cô ta rất nhớ cuộc sống ở trường nữ sinh, trước khi Vương Hủy bị bắt giam thì thỉnh thoảng cũng đến thăm cô ta, nhưng rõ ràng là Vương Hủy đã hơi chán ngán. Nếu không phải vì cảnh sát Vương muốn thăng chức nên bắt con gái phải giao thiệp, có lẽ Vương Hủy đã tránh xa cô ta từ lâu.

Mễ Cấn Liên nhìn thấu nhân tính, cảm thấy những mối quan hệ trước đây đều chỉ là hình thức bên ngoài.

Nhưng mấy ngày gần đây, có một chuyện khiến cô ta bận tâm mãi, đó là Lưu Phượng Tảo đã viết thư cho cô ta.

Nghe nói Lưu Phượng Tảo đã tới nhà cũ ở Hà Công Phủ vài lần, nhưng đều bị người hầu chặn lại. Sau đó cô ấy để lại một bức thư nhờ chuyển cho Mễ Cấn Liên.

Bức thư đó khiến Mễ Cấn Liên rất cảm động, cô ta thường lấy ra đọc đi đọc lại nhiều lần, lúc này cô ta lại không kìm được lấy bức thư dưới gối ra:

"Cấn Liên thân mến, đã một tháng hai mươi sáu ngày trôi qua, từ khi cậu gặp chuyện, đêm nào tớ cũng đấm tường tự hỏi tại sao ông trời lại bất công như vậy, tại sao lại đối xử với một cô gái hiền lành và đơn thuần như thế!"

"Một tháng hai mươi sáu ngày, người duy nhất từng quan tâm và chăm sóc tớ không còn ở đây nữa. Tớ không cảm thấy tiếc cho bản thân mình, mà thực sự nhớ đến cô bạn Cấn Liên đã mang lại nguồn ấm áp như ánh mặt trời cho tớ, người hiền lành tốt bụng nhất trên thế gian này, giờ cô ấy đang phải chịu đựng biết bao đau khổ..."

"Tớ hận lắm, nghe nói cô ấy không muốn gặp ai nên tớ cũng không dám đến thăm. Hôm qua cuối cùng tớ cũng lấy hết can đảm để chạy đến, nhưng người hầu không cho tớ vào. Tớ nhớ cô ấy bao nhiêu thì hiểu cô ấy bấy nhiêu. Cô ấy không gặp thì thôi vậy, nhưng nỗi nhớ của tớ chỉ ngày càng tăng lên chứ không giảm bớt, tớ chỉ mong mọi điều tốt lành sẽ đến với cô ấy, giúp cô ấy sớm khỏe lại."

Mễ Cấn Liên cắn môi suy nghĩ, cuối cùng nhấc điện thoại gọi cho quản gia ở nhà cũ, nói: "Nhắn cho người gác cổng, nếu lần sau bạn học họ Lưu đến, hãy đưa cô ấy tới gặp tôi."

...

Lưu Phượng Tảo đến vào ngày thứ ba.

Nhìn thấy cô ta không bị hủy dung, Lưu Phượng Tảo vui mừng ôm chầm lấy cô ta.

Cảnh tượng này khiến Mễ Cấn Liên hài lòng, sự ngại ngùng hay xa cách như Mễ Cấn Liên dự đoán đều không xảy ra. Hai người trò chuyện về các bạn học, cảm giác như những người bạn thân tri kỷ.

Có lẽ chỉ có cô gái sa sút như Lưu Phượng Tảo mới thật lòng với mình như vậy, Mễ Cấn Liên nghĩ.

Lưu Phượng Tảo nói cô ấy không thể tiếp tục đi học nữa: "Trước đây bị kỳ thị, ít nhất còn có cậu chăm sóc, giờ thì... Tớ thật sự..."

Mắt cô ấy đỏ hoe. Mễ Cấn Liên biết chuyện mẹ cô ấy bị phạt bán dâm, lần này sự đồng cảm thực sự xuất phát từ tận đáy lòng, phần nào là vì thương xót người cùng cảnh ngộ.

Cô ta nói: "Cố gắng lên, nhà nào cũng có chuyện khó xử riêng. Gần đây tớ cũng rất phiền lòng, sợ là sẽ bị Vương Hủy hại chết mất."

"Chuyện gì vậy?"

"Ôi, Vương Hủy chạy trốn rồi."

"Hả?" Lưu Phượng Tảo giả vờ ngạc nhiên: "Không phải cô ấy đang bị giam ở đồn cảnh sát à, sao lại có thể..."

"Đúng thế, cô ta đã bỏ trốn mấy ngày rồi! Hôm nay nhà tớ cũng vừa mới biết, cha tớ lo lắng muốn chết!"

Vài ngày trước, bà Vương mẹ Vương Hủy đã đến đồn cảnh sát từ sáng sớm.

Bà ta lấy cớ mẹ chồng đang hấp hối, chồng bà ta phải ở bệnh viện chăm sóc nên cần xin nghỉ hai ngày, bảo bà ta đến đưa con gái đi gặp bà nội lần cuối, hứa sẽ đưa cô ta quay lại vào ngay tối hôm đó.

Cảnh sát trông coi không nghi ngờ gì, để họ dẫn người ra từ cửa sau. Đến chiều tối không thấy ai đưa người về, anh ta mới gọi điện nhắc nhở nhà họ Vương. Người hầu nhận điện thoại nói rằng ông bà chủ đã đến bệnh viện.

Cảnh sát nghĩ đó cũng là chuyện thường tình nên không thúc giục. Nhưng đến trưa hôm sau vẫn không thấy người quay lại, cũng không thấy cục trưởng Vương đi làm anh ta bắt đầu lo lắng gọi điện qua, người hầu vẫn nói là họ đã đến bệnh viện.

Cảnh sát không còn cách nào khác, đành lấy cớ thăm bệnh bà cụ để đến bệnh viện, nhưng lại không thấy ai cả.

Lúc này anh ta mới nhận ra có vấn đề, lo sợ bị truy cứu trách nhiệm nên ban đầu không dám báo cáo, anh ta ôm tâm lý sẽ gặp may mắn đi xung quanh hỏi thăm tung tích cục trưởng Vương.

Đến khi không thể chịu đựng được nữa, anh ta mới báo lên tổng cục chỗ cục trưởng Mễ.

Về việc này, trách nhiệm của cục trưởng Mễ còn lớn hơn. Vương Lâm bỏ trốn chẳng khác nào dán nhãn "có tật giật mình" lên vụ án Hà Công Phủ. Tổ điều tra đặc biệt của Trùng Khánh đang ở Cư Nhân Đường, vào thời điểm quan trọng này lại xảy ra chuyện như vậy đúng là muốn lấy mạng người.

Do đó, trước khi nghĩ ra cách xử lý, cục trưởng Mễ tuyệt đối không thể công khai chuyện này. Ông ta vừa đe dọa vừa thuyết phục người cảnh sát kia giữ kín chuyện, bảo anh ta canh gác phòng giam không để người thứ hai phát hiện ra. Còn ông ta phái người đáng tin cậy đi tìm tung tích gia đình Vương Lâm.

...

Nhưng ông ta chỉ mới đến Bắc Bình nhậm chức chưa đầy nửa năm, không dẫn theo nhiều thân tín, lại không dám dùng người ngoài, đành phải nhờ người hầu trong gia đình anh em họ hàng góp cho đủ số. Bây giờ Ngụy Tam đang dẫn toàn bộ người ở chia làm tám hướng để tìm kiếm Vương Lâm.

"Cha tớ sắp rầu chết rồi."

Mễ Cấn Liên nói: "Chỗ chết người nhất là tìm thấy một bức thư nhận tội ở nhà Vương Hủy, cô ta vu oan rằng biên bản phạt bán dâm của Bạch Oánh Oánh trước đó là do tớ xúi giục cô ta làm. Cậu nói xem, tớ là loại người đó sao?"

Lưu Phượng Tảo trái lương tâm phụ họa: "Đúng vậy, cô ta làm thế là không đúng rồi."

Mễ Cấn Liên nói: "Giờ nghĩ lại, biên bản phạt mẹ Bạch Oánh Oánh lúc trước chắc chắn cũng là giả. Vương Hủy còn lừa tớ rằng không phải cô ta làm, đáng lẽ tớ không nên thân thiết với cô ta. Chắc chắn hôm đó Bạch Oánh Oánh ra phía sau hòn non bộ để tính sổ với Vương Hủy, tại tớ ngu ngốc đứng ra che chở cho cô ta, cuối cùng nhận lại kết cục này."

Lưu Phượng Tảo toát mồ hôi, không ngờ rằng sau khi trải qua những sự việc kinh khủng như vậy, Mễ Cấn Liên vẫn không hối cải chút nào, nói dối như thế mà mặt không đỏ hồng, tim không đập nhanh.

Điều này khiến Lưu Phượng Tảo hoàn toàn hiểu được sự ác độc của nhân tính.

Nhưng lúc này không phải là lúc suy nghĩ về nhân tính. Nghe Mễ Cấn Liên kể lể, Lưu Phượng Tảo nhận ra phán đoán của cô giáo lại đúng một lần nữa - nhà họ Mễ muốn đổ toàn bộ trách nhiệm lên đầu Vương Lâm.

Phải nhanh chóng báo cho cô giáo biết tin tức này.

...

Trên cổng nhà số 76 ngõ Sa Mạo treo một dải vải đỏ, đây là dấu hiệu cho thấy trong nhà có phụ nữ sắp sinh hoặc đang ở cữ.

Phong tục ở miền Bắc khá giống nhau, người ta nhìn thấy dải vải đỏ trên cửa sẽ không tùy tiện vào nhà.

Dạo này bà Ngô bị cảm lạnh, tuy sắp khỏi rồi nhưng lại chẳng may lây cho bé Cát Quan.

Nhà đang thiếu thuốc, Bạch Tố Khoan không quan tâm mình ra ngoài vào ban ngày có thuận tiện hay không, cô dặn bà Ngô ở nhà chăm sóc con gái Tĩnh Nhi, còn cô sẽ đưa Cát Quan đi bệnh viện.

Bà Ngô lại bảo: "Tôi còn chưa khỏi cảm lạnh, lỡ lây sang Tĩnh Nhi thì không hay. Thôi cô ở nhà chăm sóc Tĩnh Nhi đi, tôi sẽ đưa Cát Quan đi bệnh viện."

Bạch Tố Khoan không yên tâm muốn đi cùng, nhưng để Nhị Nha trông trẻ thì không đáng tin, lỡ cô bé lên cơn động kinh thì đến bản thân còn chẳng tự chăm sóc được.

Không còn cách nào khác, cô đành để bà Ngô đi.

Trời rét căm căm, bà Ngô vừa ra ngoài không lâu thì Lưu Phượng Tảo đến.

"Cô ơi, không hay rồi. Cảnh sát sắp đến lục soát nhà mình rồi."

Bạch Tố Khoan giật mình, tưởng rằng họ đến để tìm Vương Lâm ở dưới hầm, vội hỏi: "Sao em biết? Bây giờ cảnh sát đến nhà nào rồi?"

Lưu Phượng Tảo nhanh chóng kể lại, lúc cô ấy đến đây có đi ngang qua quán trà, nghe thấy cảnh sát hỏi thăm xem quanh đây có nhà nào mới dọn đến không. Khi nghe họ miêu tả muốn tìm một gia đình năm người có cặp song sinh, chuông báo động trong lòng Lưu Phượng Tảo reo vang mãnh liệt, cô ấy không kịp suy nghĩ gì thêm đã vội nhanh chân chạy tới báo tin.

"Bây giờ họ vẫn còn đang nói chuyện ở đó, tầm ba đến năm phút nữa sẽ đến đây, mọi người phải nghĩ cách trốn đi."

Lưu Phượng Tảo lo lắng không thôi. Cô ấy biết gần đây cảnh sát đang lục soát từng nhà một, hôm qua ngõ nhà cô ấy ở vừa bị kiểm tra xong.

Nhưng vì lúc đó cô ấy không có ở nhà, sau khi về cũng không hỏi kỹ, nào có biết là họ đang tìm bà Ngô và cô giáo, nếu không phải vừa rồi tình cờ nghe thấy, đúng là thành ba ba trong rọ rồi.

Bạch Tố Khoan bảo cô ấy đừng sốt ruột, chỉ cần không phải là chuyện của Vương Lâm thì sẽ dễ xử lý.

Cô bình tĩnh nói: "Tôi sẽ đưa con và Nhị Nha xuống hầm, một mình em ở trên này đối phó."

Sau đó cô dặn Lưu Phượng Tảo phải làm thế này thế kia, khi nhìn qua trang phục của Lưu Phượng Tảo, cô nghĩ nên cải trang đôi chút.

Sau khi nghỉ học, Lưu Phượng Tảo không mặc đồ học sinh nữa, người cao thường trông rất chín chắn, giả làm phụ nữ có thai sẽ không thành vấn đề.

Bạch Tố Khoan bảo cô ấy cởi áo khoác ra, để lộ chiếc áo nhung ngắn cũ tả tơi bên trong.

Sau đó cô đeo khăn quấn đầu của bà Ngô cho cô ấy, kiểu đội giống phụ nữ vùng Quan Ngoại.

Tiếp đó cô nhét một cái gối nhỏ của cặp song sinh vào bụng cô ấy.

Xuống hầm rồi Bạch Tố Khoan vẫn không yên tâm, dặn cô ấy tùy cơ ứng biến, cố gắng ít nói nhất có thể để tránh lộ giọng Bắc Bình.

Lưu Phượng Tảo căng thẳng, sau khi họ xuống hầm, cô ấy vừa đóng nắp hầm và che kín xong, từ ngoài ngõ vọng lại tiếng nói chuyện của chủ nhà và cảnh sát.

"Ngày chuyển đến, con gái lớn của bà ấy chưa đến Bắc Bình, chỉ dẫn theo cô con gái nhỏ, bảo là chờ dọn dẹp xong thì con gái lớn cũng sắp đến nơi, mấy hôm nay tôi bị trúng gió chưa kịp đến thăm, nhưng lúc đó nói là sắp sinh rồi, còn có vài ngày nữa thôi, chắc không phải sinh đôi đâu..."

Lưu Phượng Tảo nghe thấy thế vội vàng dựa vào cây hòe giả vờ nôn ói.

Người trong ngõ là Kim Tam và hai cảnh sát cùng chủ nhà Dương Hỉ Tài.

Ở độ tuổi này bình thường Kim Tam rất ít khi ra ngoài tuần tra, nhưng lần này nhận được lời dặn của cháu trai, nói là tìm người phụ nữ Quan Ngoại có liên quan đến vụ án lớn, tìm được sẽ lập công to.

Vì vậy ông ta mới ra ngoài tìm kiếm khắp nơi.

Họ nhìn dải vải đỏ treo trên cánh cửa, lớn tiếng gọi với vào trong sân: "Có ai ở nhà không?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK