Tạm biệt vợ chồng nhà Yamamoto, Bạch Tố Khoan đến một tiệm chụp ảnh gần đó.
Cô chụp lại bài báo hôm đó, nhờ thợ ảnh rửa một bức rồi cất vào túi xách. Sau đó cô vẫy một chiếc xe kéo đi đến nhà Hồ Tiểu Vân ở ngõ Bì Khố.
Nhà họ Hồ gần đến ngày vui nên treo đầy đèn lồ ng đỏ rực. Ngay cả cặp sư tử đá trước cổng cũng được buộc thêm dải lụa đỏ sáng chói.
Bạch Tố Khoan tiến lên gõ cửa, người gác cổng nói rằng cô chủ và mấy phù dâu đang đi uống cafe ở nhà hàng Lục Quốc.
...
Nửa tiếng sau, khi Hồ Tiểu Vân đang trò chuyện với hai cô bạn phù dâu ở nhà hàng Lục Quốc, cô ta bỗng cảm thấy lạnh sống lưng. Khi quay đầu nhìn về phía sau theo phản xạ, chỉ thấy sau lưng là một cặp vợ chồng người Nga, cô ta liếc sang hai bên thì chạm mắt với một người phụ nữ.
Người kia mang vẻ mặt bình thản, vừa bước vào cửa cứ vậy đối diện với cô ta.
Nếu không phải vì phục vụ bước đến chào hỏi, ánh mắt đó như sắp xuyên thủng hai lỗ trên người cô ta.
Hồ Tiểu Vân thấy khó hiểu, rõ ràng cô ta chưa từng gặp người phụ nữ này nhưng sao người đó như đang nhắm vào cô ta vậy.
Cô em họ ngồi cạnh thấy sắc mặt cô ta không tốt nên hỏi có chuyện gì. Hồ Tiểu Vân trả lời qua loa bảo không sao nhưng trong lòng vô cùng rối bời.
Người em họ khác vẫn tiếp tục câu chuyện ban nãy, hỏi: "Chị Vân, lần chị đi thăm tù không sợ sao? Nhà tù nam nữ ở chung à?"
Vừa rồi ba người họ còn tán dương Hồ Tiểu Vân may mắn sắp lấy được người chồng lý tưởng. Em họ A nói: "Cùng là người mà số phận khác nhau. Nhớ trước đây chị với cô hai nhà họ Bạch thân thiết lắm, nhưng giờ nhìn chị xem, rồi người ta thế nào. Gần đây trên báo vẫn còn nói về chuyện của cô ta và mẹ cô ta đó!"
Nghe nhắc đến Bạch Oánh Oánh, Hồ Tiểu Vân càng có cảm giác ưu việt, thuận miệng bịa chuyện: "Oánh Oánh bị kết án nặng quá. Mấy hôm trước chị đi thăm thấy cô ấy gầy xọp đi, vừa thấy chị đã nhào tới ôm chặt khóc nức nở."
Các em họ ngạc nhiên: "Đi thăm tù? Nơi đó không đáng sợ sao chị?"
Hồ Tiểu Vân khuấy nhẹ ly cafe, giả đối nói: "Ôi, chị em với nhau, dù sợ cũng phải đi chứ."
Ngay lúc đang bịa cảnh "đi thăm tù", cô ta bỗng cảm thấy lưng lạnh toát, quay đầu lại thì thấy người phụ nữ kia bước vào.
Lúc này cô ta vẫn còn cảm thấy nghi ngờ. Người phụ nữ ấy ngồi xuống dưới sự hướng dẫn của phục vụ, ở bàn chéo phía đối diện với cô ta.
Hồ Tiểu Vân cảm thấy khó hiểu, mình và người này không hề quen biết nhau, liệu có phải mình suy nghĩ nhiều rồi không?
Nhìn kỹ lại người kia, ăn mặc giản dị trông như một trí thức sa cơ, có lẽ vì thấy cô ta khoác bộ đồ lông chồn đắt tiền nên hâm mộ, không nhịn được mà liếc nhìn vài lần. Hoặc cũng có thể là thù ghét người giàu?
Nghĩ vậy, cô ta không bận tâm tới người phụ nữ đó nữa.
Hôm nay, để khoe khoang trước các chị em họ, cô ta hận không thể đeo hết của hồi môn lên người. Không chỉ là vòng tay vàng, dây chuyền vàng to dày, cô ta còn khoác áo lông dài đến mắt cá chân, phong thái như quý bà, nhưng khuôn mặt vẫn mang vẻ non nớt của một học sinh, trông dở dở ương ương chẳng ra gì.
Nhưng cô ta không nhận ra điều đó, vẫn đắm chìm trong sự tự mãn khi mọi người liên tục quay đầu nhìn.
"Chị Vân, chị Vân..."
Hồ Tiểu Vân hoàn hồn, tiếp tục trò chuyện với các em họ.
Cô ta lại bịa tiếp: "Nam nữ không bị giam chung, nhưng đám quản ngục rất xấu xa. Chị mang cho Oánh Oánh hoa quả và bánh ngọt, ban đầu đều bị họ thu hết, nói là sợ giấu vũ khí bên trong, đúng là xằng bậy. Kết quả chị dúi cho họ hai đồng đại dương, thế là ai nấy mặt mày tươi rói, lúc đó mới cho chị mang hoa quả bánh ngọt vào."
Cô ta ra vẻ từng trải, lắc đầu nói: "Mấy tay cảnh sát ngụy từng làm chó canh cửa cho người Nhật ấy, còn tưởng vẫn đang ở mấy năm đó mà thoải mái cáo mượn oai hùm. Chị nghe nói lần này Ủy viên trưởng đến Bắc Bình đã ra lệnh phải thanh trừng Hán gian nghiêm ngặt, sắp tới chắc chắn đám người đó sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu!"
Cô ta từng tự hào về việc qua lại với người Nhật, nhưng giờ đây cứ mở miệng ra là muốn giẫm người Nhật xuống để làm bàn đạp chứng minh lập trường trong sạch của mình, kể cả trước mặt người thân họ hàng.
Một tiếng cười khinh bỉ bất ngờ vang lên, làm Hồ Tiểu Vân và các em họ im bặt, đồng loạt quay qua nhìn.
Chính là người phụ nữ kia. Cười nhạo xong, người phụ nữ ấy trưng ra gương mặt vô cảm nhìn Hồ Tiểu Vân, đột nhiên nói: "Cô qua đây một chút."
Hồ Tiểu Vân ngơ ngác, nhìn xung quanh rồi chỉ vào mình hỏi: "Cô đang nói tôi sao?"
"Đúng, là cô đấy."
Giọng điệu của đối phương khá đáng ghét. Nhưng phong thái đậm chất trí thức của người phụ nữ đó lại trung hòa vẻ mất lịch sự của cô. Trông cô có vẻ yếu đuối mảnh mai, như kiểu giáo viên nghèo nghiêm túc trong trường học, chẳng có vẻ gì là người thô t ục mất lịch sự.
Em họ A của Hồ Tiểu Vân nhíu mày nói: "Gì vậy trời? Cô là ai?"
Câu đó đúng ý Hồ Tiểu Vân muốn hỏi.
Nhưng nghĩ lại mình sắp làm dâu nhà giàu sang quyền thế, không thể thất lễ ở chỗ sang trọng như thế này được. Vì vậy cô ta cố kiềm chế, giữ vẻ thanh lịch nói: "Xin hỏi quý danh của cô là gì?"
Đối phương nhìn cô ta chằm chằm, cười khẩy: "Gọi cô là Hồ Tiểu Vân hay là Yamamoto Tiểu Vân Tử thì hơn nhỉ?"
Hồ Tiểu Vân tái mặt.
Người phụ nữ thong thả lấy một tấm ảnh ra khỏi túi xách, nhẹ nhàng đặt lên bàn.
Hồ Tiểu Vân nhìn thấy tấm ảnh, lập tức lao tới giật lấy xé nát thành từng mảnh.
"Cô là ai?" Cô ta không còn bận t@m đến việc giữ hình tượng nữa, rõ ràng người phụ nữ này đến để gây sự.
Bạch Tố Khoan giữ vẻ bình thản, nhìn cô ta nói: "Xé có ích gì? Bản gốc ở nhà tôi, muốn in lại cả nghìn tấm cũng chỉ mất vài phút, cô xé nổi không?"
"Cô muốn gì?" Mắt Hồ Tiểu Vân đỏ ngầu, chỉ muốn bóp ch3t đối phương.
Nhưng cô ta cũng rất sợ đối phương, vì lúc này cô ta mới nhận ra, dưới vẻ bề ngoài mảnh mai của người phụ nữ này là một luồng sức mạnh vững chắc như thành đồng vách sắt.
Đối phương nhìn cô ta, chỉ cần im lặng nhìn thôi đã đủ khiến cô ta cảm thấy áp lực. Cuối cùng cô ta không chịu nổi đành phải chịu thua, nhỏ giọng nói: "Cô ra giá đi, chỉ cần không quá đáng, tôi sẽ đáp ứng."
Từ lúc xé nát tấm ảnh đến giờ chỉ chưa đầy nửa phút, Hồ Tiểu Vân nhanh chóng suy đoán: Người phụ nữ này là kẻ lừa đảo, vẻ ngoài xinh đẹp như thế này chắc chắn là Hán gian thân thiết với người Nhật.
Nếu không sao lại có được cuốn tạp chí đó. Hiện giờ có rất nhiều Hán gian đang vội vàng vơ vét tiền bạc khắp nơi, có lẽ lần này cô ta gặp xui xẻo rồi.
Bạch Tố Khoan nhìn cô ta vài giây, đành đâm lao phải theo lao: "Mười vạn đồng bạc trắng."
Hồ Tiểu Vân nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, quả nhiên là để đòi tiền, chuyện này dễ giải quyết.
Cô ta đồng ý, hẹn thời gian đủ để bàn bạc với cha mẹ và lên kế hoạch.
Cô ta biết rõ thông tin mình là Hán gian nghiêm trọng ra sao, nếu lộ ra sẽ không chỉ đơn giản là vấn đề của một tấm ảnh. Cha cô ta còn có những vụ bê bối nặng hơn!
Do đó, cô ta không thể để người phụ nữ trước mặt còn sống, phải giết người bịt miệng.
Thậm chí cần điều tra xem cô có đồng bọn không để nhổ tận gốc.
"Được thôi, vậy tôi liên lạc với cô thế nào?" Cô ta vui vẻ nói.
Đối phương không trả lời mà chỉ nhìn Hồ Tiểu Vân, ánh mắt như xuyên qua da thịt và trái tim cô ta.
Bất ngờ một tiếng "bốp" vang lên, đối phương tát cô ta một phát.
Mọi người xung quanh đều ồ lên, Hồ Tiểu Vân giật nảy lên như con gà hoảng hốt.
"Còn dám lươn lẹo đúng không!" Bạch Tố Khoan lại tát thêm phát nữa.
Cô ta còn chưa kịp phản ứng, ngay sau đó là một cái tát nữa: "Cướp chồng người khác còn có lý à!"
Hồ Tiểu Vân bị những cái bạt tai liên tiếp làm cho choáng váng, ôm má nóng rát xin tha không được mà đánh trả cũng không xong, vì tấm ảnh là điểm yếu chí mạng của cô ta.
Nhìn quanh thấy mọi người nhìn đều đang nghi ngờ, cô ta khổ sở nói: "Có gì từ từ nói, chúng ta... ra ngoài nói được không?"
Câu nói này đúng ý Bạch Tố Khoan, cô lạnh lùng quay người đi về phía cửa.
Hồ Tiểu Vân nghiến răng, run rẩy đi theo.
Hai người em họ bối rối chạy theo, cô ta nhanh chóng ngăn lại, bảo họ mau chóng liên lạc với gia đình đến trợ giúp.
...
Con hẻm phía sau ngân hàng Hoa Kỳ vắng người qua lại.
Chỉ có tấm biển của tiệm may ở đầu ngõ lẻ loi đong đưa trong gió.
"Đừng manh động, nếu không cô sẽ không yên thân đâu!"
Người phụ nữ như có mắt sau lưng, đột nhiên lạnh lùng nói ra câu ấy.
Khi quay lại, cô thấy Hồ Tiểu Vân đang giơ chiếc túi da bóng loáng lên định giáng thẳng vào đầu mình.
Cô cười khẩy, nhìn từ trên cao xuống: "Nếu mười phút nữa tôi không về nhà đúng giờ, bản gốc sẽ được gửi đến tiệm ảnh để in hàng loạt, rồi nó sẽ liên tục được gửi đến các tòa soạn lớn... Nhưng bằng chứng về cô chẳng là gì, tội lỗi của cha cô mới thực sự có giá trị! Là chuyện gì, chắc cô rõ chứ?"
Tay Hồ Tiểu Vân từ từ rụt lại, lúc này cô ta mới hoàn toàn hoảng sợ.
Bạch Tố Khoan ra lệnh: "Tháo hết đồ trang sức ra, từng món một, bỏ vào trong túi!"
Hồ Tiểu Vân run rẩy.
"Đừng lề mề, mau tháo ra!"
Hồ Tiểu Vân đành phải làm theo.
"Áo khoác lông thú, cởi ra luôn!"
Bạch Tố Khoan vừa ra lệnh vừa cởi chiếc áo dạ cũ sờn vón cục của mình ra ném cho Hồ Tiểu Vân.
Khi khoác chiếc áo lông thú vào người, một hơi ấm dễ chịu lan khắp cơ thể! Cô đã xa xứ tám năm, nay đây mai đó giữa khói lửa chiến tranh, lúc nào cũng phải đề phòng những trận đánh bom oanh tạc, nhưng vùng Tứ Xuyên ấm áp nên cô chưa từng phải chịu lạnh. Mấy ngày trở về đây, cô đã bị cái lạnh mùa đông Bắc Bình hành hạ thê thảm.
Cơ thể được giữ ấm, cô tiếp tục ra lệnh cho Hồ Tiểu Vân cởi đôi giày da ra.
Hồ Tiểu Vân đã từ bỏ kháng cự, cởi giày ra như một con rối chịu đựng nhục nhã.
Bạch Tố Khoan đá đôi giày cũ của mình cho cô ta, xỏ đôi giày da bóng lộn của Hồ Tiểu Vân vào.
Cuối cùng, cô tiện tay kẹp chiếc túi da cao cấp nhét đầy đồ trang sức của Hồ Tiểu Vân vào nách rồi nghênh ngang bỏ đi.
Lúc đi ngang qua Hồ Tiểu Vân, cô chỉ nhìn thẳng, lạnh lùng bỏ lại một câu: "Tạm biệt."
Ngày kia Hồ Tiểu Vân sẽ kết hôn, nhưng thay vì đẩy cô ta vào chỗ chết ngay lập tức, Bạch Tố Khoan cảm thấy để cô ta sống trong lo lắng và sợ hãi càng hả giận hơn.
Cô sải bước thật nhanh, biết rằng ngay cả khi mặc áo lông thú trên người, cô vẫn mang dáng vẻ yếu đuối mảnh khảnh, hoàn toàn đối lập với sự kiêu ngạo ngang tàng vừa rồi.
Nhưng ai từng trải qua cảnh gia đình phải chịu oan khuất, không may gặp kẻ bội bạc, để rồi trao lầm tám năm thanh xuân cho một cậu ấm đào hoa như cô...
Hết lần này đến lần khác, gặp phải một loạt sự kiện đau đớn đứt ruột đứt gan như vậy đã bào mòn hết sự tử tế của một người trí thức.
Ngang tàng, trước những kẻ xấu xa, cô càng phải ngang tàng hơn!