• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Căn phòng u tối, ngọn đèn dầu trên bàn yếu ớt như sắp tắt.

Ông Đinh Nhị kể lại cảnh tượng bà chủ chết oan, không kìm được mà rơi nước mắt.

Người nghe duy nhất là Bạch Tố Khoan lại không rơi một giọt nước mắt nào, đôi mắt đỏ ngầu trợn trừng lên.

Khi nỗi đau đạt đến cực điểm, con người ta không thể khóc được nữa, chỉ có đôi tay nắm chặt đến trắng bệch để lộ nỗi bi phẫn của cô.

Toàn thân cô run rẩy, hàm răng va vào nhau khi cất lời.

"Để tôi sắp xếp lại. Thứ nhất, ngọn nguồn của lời đồn là Hồ Tiểu Vân; thứ hai, Mễ Cấn Liên và Vương Hủy làm giả biên bản phạt rồi khuếch tán lời đồn; thứ ba, cha của Vương Hủy là Vương Lâm đã tra tấn ép cung, khiến Oánh Oánh bị đánh cho nhận tội."

Ông Đinh Nhị gật đầu, những thông tin này đều do cô hai trình bày trước tòa, có lẽ đến phút cuối cùng cô ấy vẫn mong mỏi ai đó lắng nghe lời biện hộ của mình.

Nhưng bọn chúng cùng một giuộc cấu kết với nhau, cuối cùng phản cung thất bại, không ai có thể trả lại trong sạch cho cô ấy.

Vụ làm giả biên lai phạt xảy ra vào lễ kỷ niệm ngày sinh Quốc phụ. Lúc đầu Bạch Oánh Oánh đã cầu cứu hiệu trưởng, sau đó phát hiện một mảnh giấy bí ẩn trong ngăn bàn, trên đó viết "kẻ tung tin đồn là Mễ Cấn Liên và Vương Hủy".

Sau khi xem xong, Bạch Oánh Oánh mất bình tĩnh xuống tầng tìm Mễ Cấn Liên và Vương Hủy,tình cờ nghe được sự thật ở sau hòn non bộ. Trong cơn giận dữ, cô ấy đã tấn công Mễ Cấn Liên và Vương Hủy, sau đó cảnh sát tới bắt cô ấy đi.

Những điều trên đều xảy ra trong một ngày, sau đó là chuỗi những cuộc thẩm vấn liên tục không được ngủ suốt mấy ngày đêm. Từ đầu đến cuối gia đình đều không được phép vào thăm. Mãi đến phiên tòa vào ba tuần sau, bà Bạch và ông Đinh Nhị tới nghe mới có thể biết được một phần sự thật.

Ngọn đèn dầu chập chờn sắp cạn, ánh sáng yếu ớt hắt lên khuôn mặt Bạch Tố Khoan.

Cô nghiến răng nói: "Cái chết của mẹ tôi, kẻ sát nhân là Mễ Mộ Quỳ, đồng lõa là Lâm Bội Trân, tiếp tay là Vương Lâm!"

"Không chỉ thế, còn có hai tên côn đồ làm nhân chứng giả, Vương Nhị mặt rỗ và Nhiếp Văn Lộng."

Bạch Tố Khoan lặp lại từng chữ: "Hồ Tiểu Vân, Mễ Cấn Liên, Vương Hủy, Vương Lâm, Mễ Mộ Quỳ, Lâm Bội Trân, Vương Nhị mặt rỗ, Nhiếp Văn Lộng!"

Ông Đinh Nhị rơi lệ nói: "Cô cả, tôi biết cô muốn báo thù, nhưng cô là phận đàn bà con gái, làm sao giết được ngần ấy kẻ ác!"

"Tôi giết được, nhất định phải giết!"

Hai mắt Bạch Tố Khoan đỏ ngầu: "Tôi muốn dùng danh dự, tôn nghiêm và thể diện của họ để tế lễ, khiến họ chết không nhắm mắt."

"Được, cô cả quyết tâm như thế, dù có phải liều cái mạng già này tôi cũng sẽ theo cô! Thà chết còn hơn phải sống trong uất hận!"

Sau khi chôn cất bà chủ, ông Đinh Nhị vẫn luôn tìm cơ hội báo thù.

Nhưng hiện giờ ngôi nhà lớn trên phố Hà Công Phủ chỉ còn vài người hầu trông giữ, không biết vợ chồng nhà họ Mễ và các con đã trốn tới nơi nào, không thấy tăm hơi đâu cả.

Bạch Tố Khoan nói: "Dẫn sói ra khỏi hang là chuyện cuối cùng, trước tiên phải tiến hành từng bước."

Đương nhiên cô hận không thể xé xác lột da những kẻ đã làm nhục mẹ và em gái mình.

Nhưng một mình yếu thế, hành động bốc đồng sẽ không giải quyết được gì; cô cần bình tĩnh suy tính kỹ lưỡng rồi mới hành động.

Bây giờ điều quan trọng nhất là tìm ra vật chứng quan trọng nhất của vụ án - tờ biên bản phạt làm giả.

Về tờ biên bản phạt này, chắc chắn em gái cô đã giấu giếm một phần khi khai trước tòa, vì thế bước đầu tiên mà Bạch Tố Khoan muốn làm là đi thăm tù.

Bên ngoài trời đã tối, ông Đinh Nhị nói: "Đi đường mệt rồi, nếu mai cô đi thăm tù thì hãy nghỉ sớm, để tôi đi nhóm lửa ở gian chái*."

*Dùng để chỉ một phần mở rộng của ngôi nhà chính, thường được xây thêm ở hai bên hoặc phía sau, phục vụ cho các mục đích sinh hoạt hoặc lưu trữ.

"Ông Hai khoan đã, tôi không thể ở nhà được."

"Gì cơ?"

Nét mặt Bạch Tố Khoan thoáng thay đổi, cô nói: "Vợ chồng nhà họ Mễ vì sợ trả thù nên trốn đi, nếu họ biết tôi đã quay về, chắc chắn họ sẽ tăng cường đề phòng."

Ông Đinh Nhị nghe vậy chợt suy tư: "Cũng đúng."

Bạch Tố Khoan nhìn túi đồ trên bàn và chiếc gánh hàng dưới đất, nói: "Đợt này tôi ở trọ tại nhà trọ Đông Thăng, nếu ông muốn tìm tôi, cứ rao bán đồ lặt vặt quanh đó, tôi nghe thấy sẽ ra ngay."

Kẻ địch ở ngoài sáng, mình ở trong tối mới dễ hành động, huống hồ bây giờ kẻ địch còn đang ẩn mình, cô càng không thể liều lĩnh xuất hiện.

Ông Đinh Nhị đồng ý, nhưng vẫn hơi thắc mắc: "Sao tôi lại nghe như thể... cô cả đã trọ tại nhà trọ từ trước rồi vậy?"

Bạch Tố Khoan khựng lại, cuối cùng không giải thích gì thêm.

Những năm qua cuộc sống của cô rối ren vô cùng, gần như luôn bị cuốn vào vòng xoáy tình cảm.

Hiện giờ cô còn đang phải vắt óc trốn tránh một cậu ấm đào hoa.

Lần về phương Bắc này vốn dĩ cô định về từ biệt gia đình lần nữa, sau đó đi Tế Nam tìm một công việc dạy học.

Nhưng biến cố bất ngờ xảy ra khiến cô không thể rời đi được nữa.

Bạch Tố Khoan đi thăm tù

Phía nam chợ thức ăn, ngoài Tuyên Vũ Môn là nhà tù Kinh Sư, còn gọi là "Lầu Rùa".

Nhà tù có tên này vì năm dãy nhà giam bên trong tản ra từ tòa tháp canh ở trung tâm, trông giống hình dáng một con rùa.

Bạch Oánh Oánh đã vào đây được mấy ngày rồi, hôm nay là lần đầu tiên có người đến thăm.

Giám ngục nói người đến họ Thẩm, là bạn của chị cô ấy ở Trùng Khánh, người này vừa từ hậu phương trở về, được chị cô ấy nhờ vả đến thăm.

Toàn thân Bạch Oánh Oánh đầy vết thương, nhưng ánh mắt lại hừng hực như một con quái vật không biết đau.

Khi được quản ngục dẫn đến phòng thăm gặp tù nhân, nhìn thấy người ngồi sau chiếc bàn dài chính là người chị mà cô ấy ngày đêm mong nhớ, lúc đó cô ấy mới bật khóc.

"Cô Bạch."

Chị cô lên tiếng trước, một tiếng gọi xa lạ kịp thời ngăn dòng lệ của cô ấy tràn ra.

"…" Bạch Oánh Oánh không ngốc, lập tức kiềm chế nói: "Xin chào, chị tôi khỏe không?"

Đợi đến khi quản ngục rời đi, cô ấy mới nắm chặt lấy tay chị.

"Chị, anh rể là ai? Có tiền không? Có phải là quan lớn không…"

Hai chị em gặp nhau, vậy mà cô ấy lại hỏi những câu như vậy đầu tiên, cho thấy cô ấy đã gần đến ngưỡng điên loạn.

Từ khi bị tung tin đồn rồi đến lúc bị đánh phải nhận tội, cô ấy đã nhìn rõ sự thật, xã hội này không có công bằng, người bình thường chỉ là những kẻ bị giẫm đạp, sức mạnh cá nhân chẳng khác nào con kiến.

Trong song sắt, đêm nào Bạch Oánh Oánh cũng mơ về một đấng cứu thế sẽ xuất hiện ở nhân gian, nhưng cô ấy hiểu đó là điều không thể. Nếu muốn báo thù, cô ấy chỉ có thể đặt hy vọng vào anh trai chị gái mình.

Không, anh chị mình cũng chưa chắc có thể làm gì được, trừ khi họ có thể kết giao với các nhân vật lớn trong giới chính trị.

Dẫu sao, có tiền có thể sai khiến ma quỷ, kết giao với thương gia giàu có cũng được.

Vì vậy ngay khi nhìn thấy chị, cô ấy buột miệng thốt ra như phát cuồng.

Chị cô ấy xinh đẹp như vậy, chắc chắn người mà chị lấy không giàu có cũng quyền quý, nhất định phải là thế!

Tốt nhất là con trai của Tưởng Giới Thạch, không thì cũng phải là vợ lẽ của Tống Tử Văn... Chị, chị tuyệt đối không thể làm em thất vọng!

Chị cô ấy biết em mình đã mất lý trí, nghiêm giọng ngắt lời: "Tờ biên bản phạt giả mạo của Vương Hủy ở đâu?"

Bạch Oánh Oánh lặng người, ánh mắt dần dần lướt xuống trang phục của chị – chiếc áo dạ cũ đã sờn, màu xanh lam nhưng đã bạc màu, gần như chuyển sang màu xám, đâu giống một quý bà giàu sang, trông giống một con gà mái bị gió mưa xối ướt hơn.

Cô ấy nhận ra mình đang mơ mộng hão huyền. Sau vài giây sững sờ, cô ấy tỉnh táo lại.

"Biên bản phạt ở một đồn cảnh sát nhỏ thuộc phân cục Nội Ngũ, địa chỉ tại ngõ Lưu Hải, trên phố Đức Thắng Môn."

Thù hận khiến người ta điên cuồng, cô ấy biết mình và chị không còn sự lựa chọn nào khác. Rất nhanh sau đó, cô ấy tỉnh táo nhớ lại...

"Cảnh sát nhận báo án có dáng người thấp lùn, khoảng năm mươi tuổi, mũi củ tỏi to rất nổi bật, không thể nhầm được."

Lúc đó cô ấy cố tình bỏ gần tìm xa, không đến đồn cảnh sát gần trường để không dính vào khu vực mà cha của Vương Hủy quản lý.

"Có biên nhận không?" Chị cô ấy hỏi.

Bạch Oánh Oánh lắc đầu. Trước khi bị tra tấn, để bảo vệ chứng cứ nên cô ấy đã tranh thủ cơ hội ăn tờ biên nhận rồi.

Nhưng cô ấy đã thuộc lòng những thông tin quan trọng trên đó.

"Mã số biên nhận 09076, ngày ghi trên biên nhận là 12 tháng 11, năm Dân Quốc thứ 34, đúng vào ngày kỷ niệm ngày sinh Quốc phụ."

Chị cô ấy vừa nghe vừa cố ghi nhớ thật nhanh.

Khi vào đây, dù đã biếu quà cho giám ngục nhưng giấy bút là những vật dụng bị cấm mang vào, cô buộc phải nhớ kỹ bằng trí nhớ.

Tiếp theo, họ cần xem xét lại thân thế của ba kẻ chủ mưu...

"Thứ nhất, Hồ Tiểu Vân!"

Bạch Oánh Oánh nói: "Cô ta là kẻ ti tiện, tung tin bịa đặt như vậy có lẽ là vì chiếc băng đô mà cô ta tặng em khi mới vào trường nữ sinh, đó là món quà phu nhân Yamamoto tặng cô ta. Sau khi người Nhật đầu hàng, cô ta đột nhiên đòi lại nó, sợ em sẽ dùng chiếc băng đô đó để tiết lộ quá khứ từng làm Hán gian của cô ta…"

Chị cô ấy nhạy cảm bắt được thông tin gì đó, nói: "Vậy cả nhà họ là Hán gian ư!"

Đầu óc không nhanh nhạy của Bạch Oánh Oánh bỗng bị sự bình tĩnh và mạch lạc của chị gái kéo lại, nói: "Đúng! Bố mẹ cô ta không chỉ thân thiết với người Nhật mà còn là học trò của Vương Khắc Mẫn."

Giành giật từng giây, Bạch Oánh Oánh kể lại hết những gì mình có thể nghĩ ra, không chỉ về Hồ Tiểu Vân mà còn về Mễ Cấn Liên, Vương Hủy, thậm chí cả người bí ẩn đã lén gửi mảnh giấy thần bí cho cô ấy…

Khi Bạch Tố Khoan bước ra khỏi trại giam, tuyết đang rơi dày.

Bạch Tố Khoan quay về nhà trọ khoác thêm một chiếc áo, sau đó đến phân cục Nội Ngũ ở ngõ Lưu Hải.

Từ xa nhìn vào trong đồn cảnh sát, cô thấy người đang trực không giống với miêu tả của em gái.

Cô chần chừ quanh đó một lát, chờ đến khi đồn cảnh sát thay ca.

Người mới vào có dáng lùn mập và mũi củ tỏi – chính là ông ấy.

Ông ấy vừa ngồi xuống đã vặn đài radio, có người vào hỏi chuyện nhưng ông ấy chỉ đáp hời hợt, đúng kiểu một cảnh sát giàu kinh nghiệm nhưng làm việc qua loa.

Đúng lúc Bạch Tố Khoan cần kiểu thái độ làm việc như vậy, không chần chừ nữa, cô kéo cao khăn quàng cổ, giẫm lên tuyết bước vào đồn cảnh sát.

"Cảnh sát trưởng, tôi muốn báo án."

Kim Tam đang mải vặn đài radio, không buồn ngẩng đầu lên, hỏi chuyện gì.

Bạch Tố Khoan nói cô bị móc túi ở Đăng Thị Khẩu, không mong lấy lại tiền, nhưng mất giấy tờ đất thì không được.

"Giấy tờ đất à." Kim Tam ngẩng đầu lên.

Sau đó là lấy lời khai, ký tên đóng dấu, viết biên bản tiếp nhận vụ án.

Quá trình diễn ra một cách máy móc và hời hợt, thậm chí Kim Tam còn không nhìn cô thêm lần nào. Bạch Tố Khoan bình tĩnh quan sát, trong lòng đã có kế hoạch.

...

Đêm xuống, Bạch Tố Khoan trở về căn nhà ở ngõ Thủ Phách.

Cô lấy tờ biên nhận đã lừa được hôm nay cho ông Đinh Nhị xem, nói: "Tôi định dựa theo biên nhận này để làm giả tờ biên nhận ngày 12 tháng 11."

Ông Đinh Nhị hiểu ý cô ngay: "Rồi dùng tờ biên nhận giả để lấy lại vật chứng?"

"Đúng vậy. Ông cảnh sát già hôm nay làm việc cực kỳ qua loa, chắc chắn sẽ không xác nhận biên nhận là thật hay giả. Xác suất thành công của chúng ta rất cao."

Tuy nhiên, biên nhận công vụ có khung viền thẳng tắp, nếu vẽ tay thì không thể giống được, nhìn cái là bị phát hiện ngay.

Ông Đinh Nhị hỏi: "Làm giả thế nào? Chẳng lẽ phải đến Cục In ấn để in sao?"

Bạch Tố Khoan lắc đầu, đương nhiên không thể đến Cục In ấn hay xưởng in để làm giả, cô muốn tự mình thực hiện.

Kỹ thuật in ấn là một trong bốn phát minh lớn, học sinh tiểu học cũng biết. Chỉ cần bỏ chút công sức, dùng phương pháp thủ công nguyên thủy cũng có thể khiến bản in giả mạo giống y như thật.

Cô dặn ông Đinh Nhị dỡ ghế trong nhà ra, mài tua vít và dao khắc cho sắc bén. Còn về mực in và giấy công vụ, cô sẽ nghĩ cách.

Dặn dò xong, cô rời khỏi nhà, trước khi đi cô còn lấy thêm vài bộ đồ của mẹ và em gái trong tủ, nói rằng mình rời Trùng Khánh vội quá nên không mang đủ quần áo, mượn tạm đồ của mẹ để giữ ấm.

Nhưng ông Đinh Nhị nhìn ra điều gì đó khác thường, lấy quần áo của bà chủ để giữ ấm thì không có vấn đề gì, nhưng tại sao lại mang theo vài bộ của cô hai nữa?

Hai chị em khác nhau hoàn toàn, dù cùng mẹ sinh ra nhưng chị thì cao gầy, em thì nhỏ nhắn, không thể mặc chung quần áo được...

Ông Đinh Nhị đoán ra gì đó nhưng không nói ra, để cô tự quyết.

Thật ra ngay lần cô trở về vào hôm trước, ông ấy đã thấy nhận ra bây giờ cô cả sống rất chật vật, đôi giày da dưới chân cô đã bong tróc hết cả rồi.

...

Bạch Tố Khoan bước vào đêm tuyết đầy gió lạnh, từng cơn gió thổi qua làm tà áo dạ cũ của cô bay phấp phới. Những dấu giày da theo bước chân cô dần xa, mỗi bước đều lún sâu vào tuyết, cô không hề dừng lại bước nào.

Tiệm cầm đồ gần cổng chào Tây Đơn vẫn chưa đóng cửa. Cô hy vọng bộ quần áo của mẹ và em gái có thể đổi được vài đồng.

Nếu đêm nay không nộp tiền thuê phòng, cô sẽ bị đuổi khỏi nhà trọ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK