• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giữa mùa đông lạnh giá, thôn Dã Trư dưới chân núi Đại Hưng An bị bao phủ trong trận bão tuyết. Thôn nhỏ này có hơn hai mươi hộ dân, tất cả đều sống bằng nghề săn bắn. Những ngôi nhà tranh thấp bé nằm rải rác xa gần trong làn sương tuyết mờ mịt.

Bà Ngô và Nhị Nha đã về thôn được hơn mười ngày. Vì căn nhà cũ bị sập nên họ đành ở tạm nhà con gái lớn.

Lần này bà Ngô mang theo chút tiền bạc về, trích một phần ra để giúp con gái lớn xây nhà mới. Sáng sớm con rể đã dẫn cháu trai đi đốn gỗ, lúc này Đại Nha đang cầm lược, ấn đầu Nhị Nha xuống giường để bắt chấy, còn bà Ngô đang ngồi dưới đất giặt giũ quần áo.

"Ối, bên ngoài có tiếng gì vậy?" Bỗng Nhị Nha lên tiếng.

Bà Ngô và Đại Nha đều sững người, vội đứng dậy chạy ra ngoài xem. Họ chỉ thấy trong làn sương tuyết mờ mịt có năm, sáu chiếc xe trượt tuyết đang chạy tới, trên xe chở đầy người toàn thân phủ đầy tuyết trắng xóa.

Vì khoảng cách xa nên họ không nhìn rõ đó là những ai, nhưng thuê năm, sáu chiếc xe trượt tuyết cùng lúc là điều rất hiếm thấy ở thôn này.

Bà Ngô sầm mặt, quay vào nhà hỏi Nhị Nha: "Nếu ông chủ đến, con phải nói như thế nào?"

Đây không phải là câu hỏi, mà là một "bài kiểm tra". Từ khi rời Bắc Bình, bà ấy đã bắt đầu dạy Nhị Nha, nếu ông chủ tìm đến thì phải nói thế này, thế kia...

Mắt Nhị Nha sáng lên, cô bé bật dậy khỏi giường: "Á, ông chủ đến rồi!"

Cô bé nhảy xuống giường, vội vàng xỏ giày vào định chạy ra ngoài, nhưng bị mẹ nhéo tai lôi lại.

Mẹ cô bé mắng: "Vội vàng hấp tấp! Mẹ dạy con thế nào? Quên hết rồi sao?"

"Con chưa quên, con nhớ mà." Đọc Full Tại Truyenfull.vision

Mẹ cô bé vẫn chưa yên tâm, bảo con gái lớn đóng cửa lại, sau đó dặn dò từng câu chữ một. Nhị Nha xị mặt giận dỗi, nhưng vẫn chăm chú ghi nhớ những lời mẹ nói.

Tiếng xe trượt cót két bên ngoài ngày càng gần, rất nhanh sau đó tiếng người, tiếng ngựa và tiếng giẫm chân vang lên hòa cùng với tiếng lẹp xẹp khi đi trên tuyết.

Người đánh xe kéo dây cương, cao giọng gọi vào nhà: "Mẹ thằng Trụ ơi, có nhà không? Có khách quý đến này."

Đại Nha nhìn qua khe cửa, thì thầm: "Là Phúc Quý, dẫn theo cả nam lẫn nữ, già trẻ đều có, cả một nhóm người."

Bà Ngô cố giữ bình tĩnh nói: "Không sai được nữa, chắc chắn là ông chủ đến rồi. Mở cửa đi, cứ tự nhiên thôi đừng gượng gạo, càng gượng gạo càng dễ làm người ta nghi ngờ."

Đại Nha chỉnh lại áo bông, mở cửa đón khách. Nhị Nha cũng định chạy ra, nhưng bị mẹ lườm cho một cái phải đứng yên.

Từ xưa Nhị Nha chỉ sợ bà chủ chứ không sợ ông chủ, bởi vì ông chủ là người hiền lành chưa từng nổi giận, dù cô bé có làm vỡ bát hay đổ dầu, ông chủ cũng không chau mày với cô bé, ông ấy và hai mẹ con họ không có sự phân biệt chủ tớ, Nhị Nha cũng luôn thoải mái nói chuyện với ông ấy, không chút câu nệ.

"Sao ông chủ mặc áo dày như con gấu vậy!" Nhị Nha che miệng cười khi nhìn thấy Phương Tỉnh Thu bước vào nhà.

Phương Tỉnh Thu mặc rất dày, bên trong và bên ngoài đều khoác hai lớp áo lông, tay xách theo hộp bánh, người phủ đầy tuyết bước vào nhà. Anh ném hộp bánh cho Nhị Nha, phủi tuyết trên người rồi nói: "Nhị Nha à, chỗ này của mấy người lạnh muốn chết, suýt làm tôi đông cứng rồi đây này. Bà chủ đâu? Còn hai đứa bé, Nguyệt Nhi và Long Nhi đâu?"

Nhị Nha vừa mở hộp bánh vừa hỏi: "Nguyệt Nhi và Long Nhi là ai cơ?"

Chưa kịp để ông chủ trả lời, mẹ cô bé đã vỗ nhẹ một cái vào sau đầu cô bé.

"Rửa tay rồi mới ăn!" Bà Ngô cố tình chuyển chủ đề.

Nguyệt Nhi và Long Nhi là cái tên mà bà chủ bịa ra vào lần ông chủ đến thăm hai đứa trẻ sinh đôi ở ngõ Sa Mạo. Nói trắng ra là từ lúc ấy bà chủ đã lên kế hoạch cho kết cục này rồi. Cái tên như Nguyệt Nhi và Long Nhi chỉ thuận miệng bịa ra để xoa dịu ông chủ thôi, vậy mà ông chủ ngốc nghếch này lại tin thật.

Vì cú đánh của mẹ mà Nhị Nha quên luôn câu hỏi trước đó, vừa ăn bánh vừa hỏi: "Ông chủ, lần trước ông chủ đến ngõ Sa Mạo thăm mấy đứa trẻ rồi sao? Khi đó em đi mua hành."

Cô bé không hề biết rằng, đó là do bà chủ và mẹ cô bé cố ý đuổi cô bé ra ngoài vì sợ cô bé nói lỡ lời.

Phương Tỉnh Thu nhìn quanh khắp phòng. Anh nghĩ rằng chỉ cần đến đây là có thể gặp ngay, nhưng vào nhà lại không thấy bóng dáng của vợ hay các con đâu, lòng anh chợt dâng lên nỗi bất an.

"Bà Ngô, Tố Khoan đâu? Không, đừng nói gì cả, Nhị Nha..."

Anh không hỏi bà Ngô, biết chắc rằng bà ấy sẽ không nói thật.

"Nhị Nha, bà chủ đâu rồi? Nếu em không nói thật, tôi sẽ kể chuyện em phơi chăn cho cả thôn biết đấy."

Bà Ngô chen vào: "Nào nào, mọi người lên giường ngồi đi đã..."

"Bà đừng nói gì!" Phương Tỉnh Thu ngắt lời bà Ngô: "Để Nhị Nha nói!"

Mặt Nhị Nha đỏ bừng, không còn tâm trí đâu mà ăn bánh ngọt nữa. Mắc bệnh động kinh không đáng sợ, nhưng nếu chuyện cô bé mười một tuổi rồi còn đái dầm mà bị cả thôn biết được mới là chuyện kinh khủng. Tim Nhị Nha đập thình thịch, một bím tóc cột lại, một bím tóc thả ra, nhăn nhó nhìn mẹ rồi lại nhìn sang ông chủ.

Thấy con gái bị dọa sợ, bà Ngô lo lắng cô bé lỡ miệng nói hớ, cười xòa chen ngang lần nữa. Nhưng chưa kịp nói gì, Phương Tỉnh Thu đã giơ tay ngăn lại, tiếp tục hù dọa Nhị Nha: "Không nói à, không nói thì tôi sẽ kể hết đấy, Sài Đại, Sài Nhị, đi..."

"Đừng mà!" Nhị Nha sợ hãi kêu lên: "Bà chủ không đi Tế Nam!"

Nói xong cô bé run rẩy liếc nhìn mẹ, chạm phải ánh mắt của bà ấy khiến cô bé sợ hãi lùi lại, lẩm bẩm: "Bảo con đừng nói bà chủ đi Tế Nam, con cũng đâu có nói là đi, con bảo không đi mà..."

Bà Ngô tức muốn xỉu nhưng vẫn cố gượng cười với Phương Tỉnh Thu: "À thì, vốn là cùng đi chung một chuyến tàu, nhưng giữa chừng bà chủ dẫn theo bọn trẻ và em gái xuống tàu rồi. Bà chủ bảo tôi đã chạy nạn suốt mười mấy năm, giờ kháng chiến thắng lợi cũng là lúc đoàn tụ với người thân, cô ấy không muốn giữ tôi lại bên cạnh nữa."

Phương Tỉnh Thu không tin lời bà ấy, hỏi Nhị Nha: "Bà chủ xuống tàu giữa chừng à?"

Câu này nằm ngoài phạm vi mà mẹ đã dặn dò, Nhị Nha thành thật đáp: "Không biết ạ, em ngủ quên mất, lúc tỉnh dậy đã không thấy bọn trẻ đâu, bà chủ cũng mất tăm, cả em gái giả nam cũng đi rồi."

Phương Tỉnh Thu liếc nhìn bà Ngô, sau đó đổi sang vẻ mặt thân thiện hơn rồi hỏi Nhị Nha: "Ngoài việc không đến Tế Nam, bà chủ còn định gặp ai không? Hoặc là, bà chủ không muốn gặp ai?"

"Không gặp... Không gặp..." Nhị Nha liếc mắt nhìn mẹ, nhưng lần này ông chủ đã đứng chắn hoàn toàn, nên cô bé trả lời: "Bà chủ... không đi gặp hiệu trưởng..."

Phương Tỉnh Thu hiểu ra vấn đề. Bạch Tố Khoan đã đến Tế Nam, có lẽ là tìm công việc dạy học ở đó. Nếu vậy phạm vi tìm kiếm đã được thu hẹp lại. Nhưng việc cô cuỗm toàn bộ tài sản của anh rồi bỏ trốn, không nói đến chứng nhận sở hữu cổ phần hay giấy tờ nhà, chỉ riêng số vàng thỏi, ngân phiếu, mã não, vòng ngọc và dây chuyền vàng đã đủ để mẹ con cô sống sung túc cả đời, vậy tại sao cô còn phải vất vả tìm việc làm?

Chẳng lẽ trên đường gặp cướp sao? Đọc Full Tại Truyenfull.vision

Nghĩ đến đây, Phương Tỉnh Thu lo lắng nhìn quanh căn nhà tranh rách nát trước mắt, anh càng thêm nghi ngờ khi thấy bà Ngô và Nhị Nha mặc những bộ áo bông cũ kỹ. Bạch Tố Khoan vốn là người phóng khoáng, nếu đã lấy số tiền lớn đó của anh thì chắc chắn sẽ không để bà Ngô thiệt thòi. Hơn nữa, tình cảm giữa cô và bà Ngô như mẹ con ruột, nếu chia tay chắc chắn cô sẽ cho bà ấy một khoản lớn để về quê dưỡng già. Nhưng hiện giờ, bà Ngô lại ở trong tình cảnh thế này...

Chắc chắn là bị cướp rồi!

Nhưng anh không thể hỏi chuyện này trước mặt quản gia và bà vú. Những ngày qua anh nghèo xác nghèo xơ, ngoài bộ quần áo trên người thì chẳng còn gì nữa. Dẫn theo cả một đám người già trẻ lớn bé từ Bắc Bình đến vùng Quan Ngoại mất nửa tháng trời, chi phí ăn ở, xe cộ không hề nhỏ. Trên đường anh luôn lừa dối quản gia, lấy cớ lúc xuất phát từ miền Nam vội vàng quá nên không kịp mang theo nhiều tiền bạc, phải nhờ quản gia tạm ứng, hứa hẹn rằng sẽ hoàn lại gấp đôi khi về miền Nam.

Trước đây kinh tế của nhà họ Phương đều do ông bà cụ nắm giữ, bởi họ lo sợ con cháu tiêu xài phung phí. Ngoại trừ tiền tiêu hàng tháng thì họ không bao giờ trợ cấp thêm, dẫn đến việc các chi trong gia đình tranh cãi đòi ra ở riêng. Giờ thì hay rồi, vừa mới chia gia sản xong Phương Tỉnh Thu đã tiêu sạch phần của mình đến mức nghèo kiết xác, lấy gì mà trả nợ đây?

Anh phải nhanh chóng tìm ra tung tích số tài sản của mình. Mặc dù rất nóng ruột, nhưng anh không thể hỏi chuyện này trước mặt quản gia và người hầu. Nếu quản gia biết toàn bộ tài sản của anh đã bị vợ cuỗm đi mất, chắc chắn ông ấy sẽ không chịu ứng trước chi phí đi đường nữa.

Bà Ngô không hiểu suy nghĩ trong lòng anh. Thấy sắc mặt anh không tốt, bà ấy nghĩ anh đang giận vì bà ấy đã giấu thông tin về hành tung của bà chủ, bà Ngô ngượng ngùng mời mọi người: "Ôi trời, tôi đúng là lú lẫn, đến một chén trà cũng quên chưa mời. Mời ngồi, mời ngồi. Đây là cụ ông và cụ bà đúng không ạ?"

Quản gia lạnh đến mức mặt mũi xanh tím, vội vàng giới thiệu thân phận của mình và mọi người.

Lúc này bà Ngô mới hiểu rõ, hóa ra họ đều là người làm, gồm một quản gia, hai bà vú, ba hầu nữ, thêm Sài Đại, Sài Nhị nữa. Đội hình này nhìn khá lộn xộn kỳ cục. Trước đó bà chủ dự đoán nhà họ Phương sẽ tới cướp con một cách trắng trợn, chẳng lẽ chỉ dựa vào mấy người già yếu này mà cướp được sao? Xem ra bà chủ đoán sai rồi!

Lúc này quản gia lên tiếng, nói với Phương Tỉnh Thu: "Thế này đi, dù sao cũng đã biết được chút tin tức về cô Bạch rồi. Chúng ta cũng mệt mỏi, chi bằng nghỉ lại đây một lát, ăn bữa cơm rồi lên đường đến Sơn Đông sau."

Bà Ngô cảnh giác, bà ấy để ý thấy quản gia già này gọi bà chủ là cô Bạch chứ không phải mợ chủ, đây là một tín hiệu to đùng, xem ra nhà họ Phương không hề có ý định chấp nhận bà chủ.

Bà ấy nói thầm trong lòng, nhưng trên mặt vẫn cười tươi rạng rỡ chào đón: "Đúng vậy, đúng vậy, đi đường lâu vậy rồi chắc không có bữa nào ngon, Đại Nha, mau hầm ít xương ống heo lên, hang tuyết ngoài cửa còn vùi nửa con hoẵng nữa đấy, nấu lên cả đi."

Đại Nha đáp lời rồi quấn khăn ra sân nhóm lửa.

Bà Ngô bắt chuyện bảo mọi người lên giường ngồi cho ấm, sau đó bà ấy ra ngoài phụ con gái lớn nấu cơm, tay chân nhanh nhẹn bắc nồi lên bếp, lại cầm cái khay đi bới tuyết, nấu cho tuyết tan luộc thịt hoẵng.

Lúc này Phương Tỉnh Thu tránh mọi người lén lút đi ra ngoài, ghé sát lại nhỏ giọng hỏi bà Ngô: "Sau khi mọi người rời khỏi Bắc Bình, có phải đã bị kẻ xấu cướp mất đồ không?"

Bà Ngô sững sờ, buột miệng đáp: "Đúng vậy, bị cướp hết sạch."

Không cần bà chủ dặn trước, bà ấy cũng biết trả lời như vậy chắc chắn không sai.

Mặt mày Phương Tỉnh Thu tái nhợt, chẳng còn tâm trạng ăn uống nữa, chỉ muốn chạy đến Tế Nam ngay lập tức.

Vào trong nhà, quản gia nói với anh: "Cậu chủ ơi, chúng ta đã rời khỏi nhà được ba tuần rồi, dù thế nào cũng phải báo bình an cho ông bà cụ mới được."

Thật ra ngay từ ngày gặp bế tắc ở ngõ Sa Mạo tại Bắc Bình, quản gia đã đề nghị gửi điện báo ngay cho ông bà cụ, nhưng khi đó Phương Tỉnh Thu đã ngăn lại, anh sợ cha mẹ sẽ nổi giận làm khó Tố Khoan. Anh nghĩ chỉ cần mình nhanh chóng tìm thấy vợ con rồi bảo vợ nhún nhường xin lỗi cha mẹ, mọi chuyện sẽ đâu vào đấy ngay.

Anh không chỉ không cho quản gia gửi điện báo, mà còn không cho bà vú và người hầu trở về phía Nam, lo sợ sự thật bị bại lộ.

Nhưng lần này anh không còn lý do nào để ngăn cản nữa, chắc hẳn lúc này ở nhà đã loạn hết cả lên rồi.

Không còn cách nào khác, anh đồng ý với quản gia sẽ gửi điện báo về nhà khi đi ngang qua Thẩm Dương.

Người xưa nay chưa từng biết đến lo âu là gì như Phương Tỉnh Thu mà giờ đây cũng biết thế nào là ưu sầu. Vì cha mẹ sắp biết chuyện Tố Khoan bỏ trốn cùng con cái, chuyện tài sản bị lấy mất càng phải giữ kín, nếu không tội của Tố Khoan sẽ càng nặng thêm trong mắt cha mẹ.

Trong bữa cơm, bà Ngô nhận ra Phương Tỉnh Thu ủ rũ, không khỏi cảm thấy thương cảm. Tính tình cậu chủ nhà họ Phương không xấu, chỉ là không biết lo toan việc nhà, không phải mẫu người dành cho cuộc sống gia đình. Nếu cửa lớn nhà họ Phương có thể bao dung Bạch Tố Khoan, gia đình bốn người họ sống vui vẻ cũng chẳng có gì không tốt. Nhưng e rằng lời dự đoán của Bạch Tố Khoan lại thành sự thật – nhà họ Phương chỉ muốn giữ con chứ không giữ mẹ.

Sau bữa ăn, tuyết rơi càng lớn hơn, cả trời đất chìm trong hỗn độn, rừng cây phủ kín tuyết trắng.

Người đánh xe chuẩn bị xe trượt tuyết, chở đám người già trẻ lớn bé ấy lên đường. Bà Ngô nhìn theo chiếc xe trượt tuyết lao đi, cuộn lên hai luồng tuyết mù mịt trên thảo nguyên trắng xóa, mãi đến tận khi bóng dáng của họ khuất hẳn, bà ấy mới thở dài quay vào nhà.

Nhị Nha đang lén ăn bánh ngọt nhưng bà Ngô chẳng buồn mắng nữa, bà ấy trùm khăn lên đầu, lấy một cây gậy cong ở cửa làm gậy chống, bước từng bước khó khăn trong tuyết dày, đi về phía nhà chị dâu ở hưỡng Tây gần cuối thôn.

Làng nhỏ, mỗi nhà đều thân thiết như một gia đình, việc lớn việc nhỏ đều giúp đỡ lẫn nhau, đây cũng là lý do bà Ngô đề xuất về thôn tránh nạn.

Căn nhà tranh của chị dâu có hai gian, một gian chứa củi, một gian để ở. Khi lại gần, bà Ngô loáng thoáng nghe thấy tiếng trẻ con ê a bên trong, bà ấy đẩy cửa bước vào, thấy cặp song sinh trai gái trắng như tuyết đang bò trên giường, dì út Bạch Oánh Oánh ngồi cạnh giường trông không để chúng ngã.

"Bà Ngô, bà đến rồi à? Lạnh không, mau lên giường cho ấm đi ạ."

Bà Ngô không quan đến trò chuyện xã giao mà đi thẳng vào vấn đề, kể lại việc nhóm người của Phương Tỉnh Thu đã đến đây.

Bạch Oánh Oánh nghe xong, tuy không quá bất ngờ nhưng cũng không khỏi lo lắng: "Quả nhiên chị cháu đoán không sai, nhà họ Phương muốn cướp con thật!"

Khi chị cô ấy quyết định nhờ cậy cậu bên nhà họ Phương để minh oan cho mẹ đã lường trước được có khả năng sẽ xảy ra tình huống này - đuổi sói đói đi lại rước hổ dữ về, vụ án oan được giải quyết, nhưng tranh chấp về con cái lại bắt đầu.

Tuy nhiên... Bạch Oánh Oánh nghĩ đến điều gì đó, hỏi: "Bà vừa nói, chỉ có anh rể và vài người làm đến thôi sao?"

"Đúng vậy, họ cũng tỏ ra khá hòa nhã." Đọc Full Tại Truyenfull.vision

Bạch Oánh Oánh cảm thấy kỳ lạ, vốn dĩ chị cô ấy lo lắng nhà họ Phương sẽ nhờ vào quyền thế của cậu Phương, huy động cảnh sát hoặc thậm chí là quân đội để truy đuổi. Nếu chỉ có người làm đi cùng, chẳng phải chị lo lắng quá mức rồi sao?

Bà Ngô cũng thấy lạ, nghĩ rằng có lẽ nhà họ Phương không khó đối phó đến vậy. Bà ấy đã sống cùng Bạch Tố Khoan một thời gian dài, hiểu rõ sự cẩn trọng và thông minh của cô, nhất là cách cô báo thù ở Bắc Bình quá đã đời, khiến bà ấy càng tin tưởng vào năng lực của Bạch Tố Khoan, thậm chí có phần hơi chủ quan.

"Cô hai đừng lo lắng quá, chúng ta cứ chờ tin từ bà chủ đi. Sau khi giải quyết xong chuyện này, chúng ta sẽ có thể sống yên ổn rồi, lúc đó muốn quay về Bắc Bình hay lên Thiên Tân cũng được."

Bạch Oánh Oánh thở dài: "Hy vọng là vậy."

Cô ấy đến thôn Dã Trư cùng với bà Ngô. Hôm đó khi Nhị Nha đang ngủ trên tàu, chị cô ấy đã xuống xe ở ga Tế Nam, nhưng cô ấy và cặp song sinh không xuống mà chuyển sang toa hạng nhất.

Sau đó bà Ngô xuống xe, cô ấy cũng dẫn cặp song sinh xuống theo, bà Ngô đổi xe cô ấy cũng đổi, bà Ngô thuê xe trượt tuyết cô ấy cũng thuê đi theo sau, phía trước cột cậu bé, phía sau cột cô bé.

Bà Ngô vừa phải để mắt tới Nhị Nha, vừa phải chăm sóc cặp song sinh, ba người lớn và hai trẻ nhỏ, chân trước chân sau đến thôn Dã Trư vừa kịp lúc trời tối. Bà Ngô giao Nhị Nha cho con gái lớn, lấy cớ rằng một chiếc giường không đủ chỗ cho nhiều người như vậy, phải ôm chăn chiếu đến nhà chị dâu ngủ.

Đêm khuya vắng vẻ, khi hầu hết cả thôn đã ngủ say, bà Ngô mới đưa Bạch Oánh Oánh và cặp song sinh đến nhà chị dâu.

Những điều này đều nhằm tránh nhân tố bất ổn - Nhị Nha, sợ rằng cô bé sẽ tiết lộ hành tung của cặp song sinh. Còn việc chị cô ấy xuống xe ở Tế Nam không cần phải giữ bí mật, trái lại còn giương đông kích tây có lợi chứ không có hại gì.

...

Thành phố Tế Nam không lớn, thậm chí có phần chật hẹp.

Khi Phương Tỉnh Thu và nhóm người của anh đến nơi, bầu không khí trong thành phố rất căng thẳng. Trên đường phố, cứ ba bước lại có một bốt gác, năm bước lại có một trạm gác, tại các nút giao thông quan trọng đều có binh lính vũ trang đầy đủ đứng gác. Vệ binh cứ thấy người là tra hỏi, hỏi han từng người một. Cảm giác như trở về thời chiến, khiến người dân lo lắng không yên vì tình hình căng thẳng, liệu có phải người Nhật lại lật lọng, hay quan hệ giữa Quốc Dân Đảng và Đảng Cộng Sản trở nên xấu đi?

Nhưng hỏi ra mới biết cảnh sát và quân đội đang nhận lệnh tìm người - một người phụ nữ, một cô gái trẻ và một cặp song sinh một trai một gái.

Phương Tỉnh Thu bất đắc dĩ nhận ra tất cả chuyện này đều do bức điện tín mà quản gia đã gửi về nhà. Tình hình trước mắt rõ ràng là do chỉ thị của cậu Phương, hoặc có thể cậu Phương không chỉ thị cụ thể, nhưng quân đội khu vực Sơn Đông sau khi nhận điện thoại từ cậu Phượng đã tự cho rằng làm như vậy sẽ lấy lòng cấp trên.

Dù nguyên nhân là gì, điều này sẽ chỉ khiến mối quan hệ giữa anh và vợ thêm căng thẳng.

Trong khi anh đang lo lắng, quản gia lại thở phào nhẹ nhõm, dùng dao mổ trâu để giết gà thế này, cảnh sát và quân đội cùng tham gia tìm kiếm hai người phụ nữ yếu ớt và hai đứa trẻ, chắc chắn sẽ thành công.

Quản gia đề nghị cả nhóm không cần tìm kiếm nữa, cùng nhau quay về phía Nam chờ đợi tin tức từ quân đội là được.

Phương Tỉnh Thu biết rõ mình không thể cãi lại cha mẹ. Với tình hình hiện tại, nếu muốn tránh việc gia đình và Tố Khoan xung đột, cách duy nhất là anh phải tìm thấy Tố Khoan và lũ trẻ trước quân đội, sau đó cố gắng hòa giải hai bên, lừa lọc dàn xếp chuyện cho qua.

Vì vậy, anh giả vờ nói mình không yên tâm, bảo quản gia và những người khác quay về trước còn anh sẽ ở lại đợi tin tức.

Sau khi quản gia và người hầu rời đi, anh dẫn theo hai người hầu là Sài Đại và Sài Nhị đến Đại học Tề Lỗ. Trước đây khi ở Trùng Khánh, vợ anh từng nhắc rằng có người quen tại Đại học Tề Lỗ, có thể lần này cô sẽ đến đó.

Phương Tỉnh Thu đoán đúng, nhưng người phụ trách tiếp đón của trường nói: "Cô Bạch đã đến đây, nhưng trường chúng tôi không thể cung cấp chỗ ở cho giáo viên có gia đình đi cùng nên cô ấy đành phải tìm nơi khác."

"Có ai đi cùng cô ấy không?"

"Không có ai cả, cô ấy đến một mình. Cô ấy nói rằng hai đứa trẻ đang được em gái chăm sóc, vì trời lạnh nên đành đợi ở quán trọ không tiện ra ngoài ."

Người tiếp đón đẩy gọng kính lên, nói thêm: "Không giấu gì anh, hôm trước cảnh sát cũng đến hỏi, tôi đã trả lời đúng sự thật, ngoài ra tôi thật sự không biết gì thêm. À phải rồi, khi cảnh sát hỏi thăm những người khác, có một giáo viên kể rằng sau khi tạm biệt cô Bạch, anh ấy đã gặp cô ấy ở khu nhà trọ. Vì là bạn từ hồi Đại học Phúc Đán nên họ đứng lại nói chuyện một lúc. Cô Bạch nói nếu ở đây không có chỗ dừng chân thì cô ấy sẽ quay về Bắc Bình tìm cơ hội."

Nghe vậy, Phương Tỉnh Thu lập tức chào tạm biệt, chuẩn bị trở lại Bắc Bình.

Sài Đại thắc mắc: "Cậu chủ, liệu chúng ta có nên suy nghĩ kỹ trước khi đi không? Người kia nói cô ấy có thể đã đến Bắc Bình, nhưng lỡ như cô ấy vẫn còn ở Tế Nam thì sao?"

Phương Tỉnh Thu lắc đầu: "Ở đây, quân đội, cảnh sát tuần tra, thám tử ngầm đều đã vào cuộc, quy mô như thế, ngay cả con kiến cũng bị moi ra. Nếu đã ba ngày mà vẫn không tìm thấy, làm sao cô ấy còn ở đây được."

Sài Đại như bừng tỉnh: "Ôi, sao tôi lại không nghĩ ra nhỉ. Không hổ là Gia Cát Lượng tái thế."

Phương Tỉnh Thu nói: "Nào, các cậu còn tiền không? Lấy hết ra đây!"

Sài Đại và Sài Nhị bỗng nghẹt thở, giờ mới nhớ ra quản gia đã đi rồi, vậy chẳng phải hai người họ sẽ phải ứng trước tiền sao?

Sau khi cậu chủ được chia gia sản, anh đã cho họ mỗi người một khoản tiền, nhưng khoản tiền ấy còn chưa kịp ấm túi.

Cũng chẳng còn cách nào khác, đi Bắc Bình không thể cuốc bộ được, hai người móc chỗ này lục chỗ kia, lôi túi tiền vá trong cạp quần ra...

Lần này Phương Tỉnh Thu hơi chột dạ, Sài Đại và Sài Nhị vẫn chưa biết tài sản anh được chia đã đổi chủ. Hôm đó khi mang theo hành lý khởi hành, Sài Đại còn thắc mắc đựng gì mà nặng vậy, anh nói vợ anh là dân trí thức thích sách, anh đã trộm một hòm sách cổ không còn xuất bản nữa ở phòng sách của ông nội để lấy lòng vợ. Hai tên ngốc này tin ngay, cho nên đến giờ vẫn nghĩ mình đang đi theo một ông chủ giàu có.

Việc này cần phải giấu kín, hai tên vô tích sự này đã theo anh năm, sáu năm mà chưa cưới được vợ, trong lòng chỉ mong chờ sau khi chia gia sản anh sẽ tìm vợ giúp họ. Nhưng khi đó vì để lấy lòng vợ nên anh đã dâng hết tài sản lên, định bụng sau khi hàn gắn sẽ nhờ vợ giúp hai người kia tìm một mối hôn nhân. Ai ngờ...

Dù thế nào đi nữa, hiện giờ anh cần trợ thủ giúp tìm vợ mình, bằng mọi giá phải lôi kéo hai tên ngốc này. Nếu họ biết giờ anh chỉ còn hai bàn tay trắng, chắc chắn sẽ bỏ chạy ngay lập tức.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK