“Loại người nghĩ đến loại chuyện này như cô mới không bình thường.” Thẩm Vật Ngôn nhìn cô như nhìn một người đầu óc không bình thường, “Lần đầu tiên nhìn thấy cô, tôi thừa nhận cô rất dễ dàng khiến người khác yêu thích, bất quá nguyên nhân cũng chính là khuôn mặt đó mà thôi, tính cách của cô vẫn là hỏng đến nát bét.”
“Này! Thẩm Vật Ngôn, anh hôm nay đến đây là để làm tổn thương tôi đấy à!?”
“Kích động cái gì, tôi nói rồi, làm việc phải giữ được trấn định, như thế cô mới đúng là một đại tiểu thư.”
Phong Quang phồng má trừng anh.
“Bây giờ ngẫm lại bỗng nhiên thấy bản thân tôi cũng thật ngây thơ.” Ý cười trong mắt Thẩm Vật Ngôn có một chút chân thật, “Tôi ghét cô, chỉ vì cô mang thân phận là vị hôn thê của tôi, bây giờ cô không còn là vị hôn thê của tôi nữa, tuy rằng tôi vẫn còn rất ghét cô, bất quá mức độ xem ra cũng không nhiều đến vậy.”
“Ha, tôi nên cảm thấy vui mừng sao?”
Thẩm Vật Ngôn xem cô như là gông xiềng của cha anh với anh, nay hôn ước giải trừ,anh không có vì bản thân cuối cùng cũng thắng cha mình mà cảm thấy vui vẻ, mà lại buồn bã hơn rất nhiều, có lẽ cũng có một chút lo được lo mất.
Phong Quang tính nết không tốt, tính tình cũng không tốt, thứ tốt duy nhất cũng chỉ có khuôn mặt đó mà thôi, nhưng Thẩm Vật Ngôn không thể không thừa nhận, Hạ Phong Quang như vậy rất hấp dẫn người khác, lúc trước anh đối với cô là trốn tránhkhông kịp, cho rằng cô không đúng tý nào, anh hiện tại lại không thể phủ nhận cô thật rất chói mắt.
Nhưng mà, cô không bị anh cuốn hút, mà anh cũng đã có Triệu Tiểu Lục.
Cũng không phải nói đột nhiên liền thích Hạ Phong Quang hay sao, chỉ là không hiểu sao lại giật mình, lúc đêm dài tĩnh lặng nhịn không được mà nghĩ, nếu ở thật lâu trước kia, anh có thể vứt bỏ tính giận chó đánh mèo mà cùng cô ở chung, có thể đã khôngcó cùng một kết quả như bây giờ.
Hối hận sao?
không, Thẩm Vật Ngôn sẽ không hối hận, anh chỉ là có chút than thở với bản thân mình mà thôi, anh luôn luôn rất rõ ràng bản thân mình muốn là cái gì, mà hiện tại người anh muốn nhất chính là cô gái ngốc Triệu Tiểu Lục kia, tuy rằng bị anh gọi là côgái ngốc, nhưng mỗi lần nghĩ tới cô ấy, trong lòng anh bỗng nhiên trở nên mềm mại rất nhiều.
Phong Quang thấy anh bỗng nhiên đắm chìm trong chính suy nghĩ của mình, ngay khicô muốn hay không gọi anh hồi thần lại, chính anh tự mình đi ra khỏi thế giới của mình.
“Hạ Phong Quang, có lẽ chúng ta cũng có thể chung sống hòa bình.”
“A?” cô nghi ngờ bản thân mình nghe nhầm.
Thẩm Vật Ngôn giương khóe môi, ý cười thoải mái, “Có lẽ, cô cũng không phải khiến người ta chán ghét đến thế.”
Phong Quang cảm thấy Thẩm Vật Ngôn mà cô thấy có thể là giả.
Lúc này thời gian lên máy bay cũng đến, cô không hiểu ra sao mà nhìn Thẩm Vật Ngôn, cho anh ta một câu có bệnh, mang theo vali hành lý rời đi, Thẩm Vật Ngôn cười cười, đi sau lưng cô, nhưng đám người lại bỗng nhiên xôn xao lên.
Rất nhiều người nhìn màn hình điện thoại của mình không ngừng phát ra âm thanh kinh ngạc, ngay cả kiểm tra an ninh ở cửa khẩu cũng ngừng lại, bọn họ đồng thời nhìn chăm chú vào màn hình LED của sân bay, ngay cả giọng nữ radio thông báo chuyến bay sắp tới cũng đã biến mất.
Ngay lúc đó, âm thanh trong trẻo lạnh lùng vang vọng trong sân bay, “Phong Quang.”
Phong Quang dừng chân một chút, giọng nói này cô quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn được nữa, ngẩng đầu, đợi đến khi nhìn thấy gương mặt trên màn hình, thân thể của cô hoàn toàn cứng ngắc.
Âu Tuân không nói cười tùy tiện, sắc mặt trước sau như một yên lặng không hề dao động, trong tay cậu cầm một con dao, ánh sáng lạnh lóe lên trong khung cảnh mờ tối, ánh mắt dịu dàng như xuyên thấu qua màn hình, như nhìn đến thứ quý giá nhất trong sinh mệnh của mình.