Liễu Hàn lại mãnh liệt đề nghị Khâu Lương đổi địa điểm quay phim, cô không rảnh quản Phong Quang, vì vậy mà tạo ra cơ hội cho Phong Quang lặng lẽ chuồn đi, cô đội mũ cùng kính râm, đem khuôn mặt nhỏ nhắn hoa dung nguyệt mạo che khuấtđi nhiều, nhìn chính mình trong gương, cô vừa lòng gật gật đầu.
“Phong Quang sao lại phải mặc thành như vậy?”
âm thanh dễ nghe sau lưng vang lên, Phong Quang hoảng sợ, sau đó thấy là An Ức, cô lấy kính râm xuống rồi thở dài nhẹ nhõm một hơi, “An Ức, anh lần sao có thể đừng đột nhiên phát ra âm thanh ở sau lưng tôi không? Tôi sẽ bị dọa.”
“Thật xin lỗi…” An Ức muốn ôm ôm cô, nhưng nghe được lời nói hơi có vẻ trách cứ của cô, anh do dự không tiến lên.
Bộ dạng cẩn thận như vật, thật khiến người ta không đành lòng.
Phong Quang thở dài nặng nề, bởi vì cô phát hiện bản thân đối với con ma này không hề có sức chống cự nào, cô đi qua, chủ động ôm lấy anh, vùi vào trong ngực anh, quả nhiên, cô không nghe được tiếng tim đập.
An Ức vì sự chủ động của cô mà ngẩn ra, kế tiếp, đôi mắt tối đen nhưng sạch sẽ sáng ngời, một bàn tay vòng qua thắt lưng, tay kia thì nhè nhẹ vỗ về lưng cô, anh cúi đầu, áp lên đỉnh đầu cô, lòng tràn đầy vui mừng ngửi hương vị chỉ có thể tìm thấytrên người cô.
Cho dù là không nói lời nào, chỉ mỗi động tác ôm nhau cũng có thể duy trì một hồi lâu, hơn nữa trong sự im lặng này cũng có thể cảm nhận được sự dịu dàng lưu luyến.
Phong Quang đột nhiên rất bội phục chính mình, cho dù đến bây giờ, cô vẫn sợ ma, nhưng hôm nay cô thế mà lại chủ động ôm lấy một con ma, còn cảm thấy một loại ngọt ngào không biết tên, cô có một đáp án, cô sợ ma, chỉ là cô không sợ anh mà thôi.
Tĩnh lặng hồi lâu, khi cô sắp sửa ngủ trong lòng anh, bỗng nhiên nhớ ra gì đó, cô ngẩng đầu muốn hỏi anh, nhưng lúc nàyanh đang cúi đầu, cho nên khi cô ngẩng đầu lên, mặt của hai người cách nhau cực kỳ gần, môi cũng chỉ thiếu chút nữa là hôn lên.
anh không hề chớp mắt chăm chú nhìn cô, chậm chạp không động đậy, tựa như đang đợi cô đáp lại.
Trong mắt An Ức phản chiếu hình ảnh của cô, giống như là phản chiếu toàn bộ thế giới của riêng anh, tâm trạng Phong Quang nóng lên, kiễng mũi chân, hôn lên môi anh.
anh không kìm lòng được mà run lên mọt chút, nhưng rất nhanh, anh cũng vươn nhẹ đầu lưỡi miêu tả môi cô, nhưng anhvẫn chưa thỏa mãn chỉ với một cái hôn nhàn nhạt, lưỡi trơn linh hoạt tiến vào trong miệng cô, tìm được cái lưỡi thơm tho, quấn quít lấy cô cùng anh khiêu vũ, tìm kiếm mọi ngóc ngách, mút lấy mỗi một tấc không khí bên trong.
Phong Quang không nghĩ tới người đàn ông này có kỹ thuật hôn tốt như vậy, điều này làm cho cô cảm thấy hơi hối hận vì xúc động nhất thời vừa nãy của mình, bởi vì cô phát hiện thân thể của cô dần mềm xuống, nhưng An Ức vẫn không định chấm dứt.
Một bàn tay anh dừng lại trên đùi cô, từ dưới mà trơn trượt tiến lên trong váy.
Lý trí của Phong Quang trở về trong phút chốc, cô đè lại bàn tay lộn xộn đó, tay kia thì để trên ngực anh, đứt quãng nói: “An Ức… ngừng, dừng lại.”
Trong mắt An Ức hiện ra tình dục động lòng người, ánh mắt dịu dàng cũng vì một phần tình dục này mà trở nên yêu mị, anhkhó hiểu, khó hiểu là cô chọn tiến lên, vì sao lại muốn nói chấm dứt?
Phong Quang không thể không nghĩ, bản thân rốt cục đã trêu chọc phải loại đàn ông như thế nào? anh dường như… dường như có một loại độc dược khiến người ta không thể cự tuyệt được.
Đã không thể cự tuyệt, vậy thì không cần cự tuyệt.
cô kéo tay anh, kéo anh đến bên giường, đột nhiên đẩy anh xuống giường, ngay sau đố, cô ngồi lên hông anh, cong thắt lưng xuống, cúi đầu, dán lên tai anh nhẹ nói: “An Ức, chúng ta làm đi.”