Phong Quang nhìn tăng nhân mặt mũi hiền lành ngồi trên đệm cói, không khỏi bị hơi thở bình thản của ông lây lan, đúng là một vị cao tăng đắc đạo chân chính.
“Hạ cô nương đã đến.”
“Kiến Viễn đại sư.” Phong Quang cúi người thi lễ, “Chuyện trước đây còn đa tạ Kiến Viễn đại sư tương trợ, nếu không chỉ sợ ta thật sự đã thành cô hồn dã quỷ từ lâu.”
“Không cần cảm tạ bần tăng, là do Hạ cô nương tâm từ nhân thiện, mệnh không nên tuyệt.”
Ba tháng trước, sau khi Phong Quang bệnh nặng hồi lâu thì không hiểu sao hồn rời cơ thể, thân thể nàng bị một hồ yêu xâm chiếm. Khi thấy nữ nhi mình bỗng nhiên tính tình thay đổi, Hạ Triều phát hiện có điều không đúng nên đi thỉnh Kiến Viễn đại sư xuống núi trừ yêu, Phong Quang từ đó mới có thể lấy lại thân thể, tránh được việc trở thành một linh hồn vô chủ.
Nhưng Phong Quang rất nghi hoặc, “Kiến Viễn đại sư, ta nghe người khác nói ngài rất ít khi rời núi, lần đó vì sao…”
“Bần tăng từng nói là mệnh Hạ cô nương không nên tuyệt.” Kiến Viễn bí hiểm nói: “Hạ cô nương còn sống mới có thể cứu được nhiều người khác.”
Phong Quang im lặng, nếu theo cốt truyện mà nói, phát hiện bản thân yêu phải Tề Đoan thì An Lộc sẽ giúp Tề Đoan trở lại vương phủ một lần nữa, mượn sức mạnh của Mẫn quý phi mà đoạt lại vị trí thế tử, Tiêu vương bị bệnh, Tiêu vương phi bất ngờ qua đời, mà Tề Mộ khi mất đi người thân và địa vị, đến An Lộc người mà hắn đã muốn động tâm cũng bị Tề Đoan đoạt lấy, việc hắn làm càng lúc càng cực đoan, cuối cùng đi đến một bước không còn có thể quay đầu được nữa.
“Hạ cô nương không cần lo nghĩ, hết thảy tùy tâm mà làm là được, vòng tay chuỗi hạt phật này, tặng cho Hạ cô nương.”
“… Đa tạ đại sư.” Nàng tiếp nhận chuỗi hạt, cảm giác bị người khác nhìn thấu linh hồn cũng không thoải mái, nhưng nàng cũng biết, người này có vẻ là cao tăng hiểu biết sâu rộng, nàng… đắc tội không nổi.
Giống như biết được suy nghĩ trong lòng nàng, Kiến Viễn hiền hòa cười nói: “Tay đeo chuỗi hạt có Phật pháp sẽ bảo vệ cô nương bình an, yêu ma quỷ quái không thể đến gần, thỉnh Hạ cô nương nhớ luôn mang trên người.”
“Vâng, đa tạ đại sư.” Phong Quang lần này chân thành nói lời cảm tạ, nàng vốn đang lo lắng nếu hồ yêu đó quay về thì phải làm sao, hiện tại không khác gì có được một cái bảo đảm.
Cúi người từ biệt Kiến Viễn đại sự, Vân nhi khó có được một lần muốn đi cầu bùa hộ mệnh, biết tiểu thư nhà mình không có hứng thú gì nên bản thân Vân nhi thay nàng cầu, Phong Quang sờ sờ hai má có chút ngượng ngùng, nàng đứng trước điện chờ Vân nhi tìm nàng.
Người cầu bùa bình an không ít, Vân nhi đi xếp hàng, Phong Quang nhàm chán chậm rãi đi tới dưới một tàng cây. Cây bồ đề cao lớn cành lá sum xuê, trên cây treo đầy tơ hồng nối với một thanh thẻ bài bằng gỗ đào, mơ hồ có thể nhìn bên trên gỗ đào có viết tên, còn có người đang ném thẻ bài lên trên.
Bên người Phong Quang truyền đến một âm thanh dễ nghe: “Nghe nói viết tên của mình và tình nhân lên mộc bài, ném được lên cây thì Phật tổ sẽ phù hộ họ bên nhau đến đầu bạc cũng không rời.”
Nàng quay đầu nhìn lại, có chút kinh ngạc, “Thế tử.”
“Hạ tiểu thư, đã lâu không thấy.” Tề Mộ phong thái hơn người như lúc gặp lần đầu.
“Thế tử, làm sao người biết là ta?” Nàng vừa đến đây đứng, cũng không ra tiếng, chẳng lẽ hắn chỉ đứng ở đây thì thuận miệng nói.
“Hạ tiểu thư có thể dựa vào mùi mà phân biệt người, sao biết được tại hạ không thể như vậy?” Tề Mộ cười nhẹ nhàng, “Từ lúc đêm mưa đó nhấm nháp qua mùi hương hoa đào phảng phất, tại hạ thế nhưng hàng đêm đều không thể quên mà nhớ lại.”
“Thế tử.” Mặt Phong Quang chớp mắt đỏ ửng, cũng không dám la to, chỉ có thể hạ giọng tức giận nhìn hắn.
Tề Mộ dễ dàng nghe ra thanh âm như chim hoàng oanh của nàng mọi khi nay hàm chứa cơn giận, hắn sung sướng mở cây quạt trong tay ra, khe khẽ lay động, quả nhiên là một vị công tử cực kỳ tiêu sái, “Cớ gì Hạ tiểu thư lại tức giận? Tại hạ chẳng qua chỉ hoài niệm một đêm hoa đào rơi mà thôi.”
Nàng hé miệng, quay đầu đi không hề nhìn hắn.