cô đang làm một nữ minh tinh trẻ tuổi!
cô từng làm nữ hoàng, từng làm danh môn khuê tú, cũng từng làm qua sinh viên thanh xuân dào dạt… Nhưng trở thành minh tinh là lần đầu tiên!
“cô Hạ, chụp xong.” Nhiếp ảnh gia buông máy ảnh ra, khen ngợi có thừa, “Ảnh hậu quả nhiên là ảnh hậu, có thể có cảm giác với ống kính tốt đến vậy, rất hiếm thấy.”
“Đó là vì tôi gặp được nhiếp ảnh gia tài giỏi.” Phong Quang tươi cười ngọt ngào, bây giờ cô đang mặc một thân áo cưới trắng noãn đứng trên thảm cỏ xanh.
Một lớp lụa mỏng phủ trên mái tóc dài hơi xoăn, phía trên lụa mỏng là một vòng hoa, hoa trắng hòa cùng lá xanh, tôn lên nụ cười dịu dàng thánh khiết, mà phía dưới là váy cưới cúp ngực, chiều dài không quá gối, làn váy phồng lên, phát họa lên tỷ lệ vóc người hoàn mỹ, giày cao gót bằng thủy tinh khảm thạch anh dễ vỡ càng làm cô giống như một công chúa đứng giữa những đám mây, tao nhã mà hoa lệ.
Đây là tác phẩm của nhà thiết kế nổi danh Austin, tên là “Mộng mùa hè”, là một bộ áo cưới mùa hè trong bộ sưu tập đó, Phong Quang mặc áo cưới tất nhiên không phải vì cô muốn kết hôn mà là vì cô đang mặc áo cướp chụp minh họa tạp chí, nhưng mà cô thực rất thích áo cưới này, nhất là trời sao màu trắng trên vòng hoa này, còn có hoa văn thêu trên áo, đã sang trọng lại còn gần gũi thiên nhiên, nếu có thể mặc áo cưới này kết hôn, nhất định sẽ là một cô dâu xinh đẹp nhất.
Nhiếp ảnh gia đi lựa chọn hình ảnh, người đại diện Liễu Hàn đi đến bên người Phong Quang, cô chậc chậc hai tiếng, “khôngphải khen chứ, bộ váy này mặc ở trên người em thật sự đẹp mắt, cứ như là vì em mà đo lường làm theo yêu cầu.”
Liễu Hàn là một phụ nữ thành thục, bề ngoài xinh đẹp nhưng không ai dám đem cô làm bạn gái mình, bởi vì cô quá mạnh mẽ, nhưng cũng do cô cực kỳ ghét kết hôn, thân thiết vô số nhưng lại không tìm được duyên hợp mắt, đương nhiên, năng lực làm việc là khỏi phải nói, từ lúc Phong Quang debut nhận được quảng cáo đầu tiên, cô đã là người đại diện của Phong Quang.
Phong Quang đúng là có chút tiếc nuối phải cở áo cưới ra, cô ném hoa cô dâu cho Liễu Hàn, “Chụp hoa cô dâu, sang năm chị có thể gả đi rồi.”
“Nhận lời chúc của em.” Liễu Hàn cầm hoa cô dâu màu hồng, cười dãn mày ra, “Nếu em thực thích áo cưới này, chị sẽ giúp em mua nó, chờ khi em kết hôn thì mặc.”
“Em mới không thèm, em ngay cả đối tượng cũng không có.” Trong lòng Phong Quang nghĩ đến nam phụ kia nơi nào cũng tìm không thấy, kết hôn thì tới bao giờ, nhưng mà chuyện này không thể gấp, trước đó làm minh tinh cũng rất thú vị, cô kéo tay Liễu Hàn, tò mò hỏi, “Chị Hàn, Austin này rốt cục là ai vậy? Thế mà có thể thiết kế ra áo cưới oanh động trái tim phụ nữ.”
“Đó là ai chị cũng không biết.”
“Chị không phải tự xưng có quan hệ cực rộng sao? Ngay cả chị cũng không biết.”
“Austin được xưng là người bí ẩn nhất trong giới, giới tính không biết, tuổi không biết, chỉ biết là mỗi năm Austin đều ra mắt một bộ sưu tập, hơn nữa đó nhất định là tác phẩm có thể tạo ra một hồi sóng to gió lớn trong giới thiết kế, cho dù chúng ta có quen biết rộng hơn, chị cũng không thể biết đó là ai.”
“Bí ẩn như vậy…”
“Được rồi, đừng nghĩ.” Liễu Hàn vỗ vỗ đầu Phong Quang, bởi vì Phong Quang nhỏ hơn đến mười tuổi so với cô, cô vẫn luôn xem Phong Quang là em gái mà đối đãi, “Chị thay em nhận <cổ thành di mộng>, bộ phim này chị thấy, chỉ cần phát hành, em nhất định có năng lực hot một phen, ngày mai dậy sớm một chút, chị lái xe đưa em đến đoàn làm phim.”