Phong Quang có nghĩ tới điểm hệ thống của mình sẽ sạch bách luôn, bởi vì từ lúc dùng điểm hệ thống đổi lấy bảo kê chuyển dịch không gian, cô đã không nghĩ tới việc còn có thể giữ lại bao nhiêm điểm. Nhưng hiện tại, chỉ có cô đứng trong một không gian tối đen, ngay cả âm thanh của hệ thống cũng không nghe thấy là sao!?
không phải là không gian màu trắng xuất hiện sau khi nhiệm vụ kết thúc, giờ phút nàycô đứng trong một mảng bóng tối, thậm chí ngay cả tay của mình cũng không thấy được, Phong Quang thử thăm dò gọi hệ thống vài tiếng, nhưng âm thanh của cô như đá chìm đáy biển, hoàn toàn không có hồi âm. Như là đã qua rất lâu sau đó, cô ngồi xổm xuống, ôm chính mình, không nhịn được mà khóc thút thít.
Nếu nói Tiết Nhiễm là người làm cho cô cảm thấy tuyệt vọng, vậy chuyện không thấy hệ thống đâu làm cho cô cảm thấy khủng hoảng, cái gì cũng không làm được.
“Vì sao khóc.”
“Hệ thống!” cô mở hai mắt đẫm lệ, lấy cô làm trung tâm, ánh sáng trắng từng chút một thay thế bóng đêm, chiếu sáng không gian này, trong lòng cô bỗng nhiên ổn định hơn, lại tức giận nói: “Sao bây giờ mới xuất hiện!”
Giọng nói không mang theo cảm xúc nào của hệ thống truyền đến, “Vì sao lại khóc?”
“Tôi sợ hãi…” Phong Quang lau nước mắt, “Còn có… tôi nhớ Tiếu Tiếu.”
Cảm tình của cô còn chưa bị thanh trừ, cho nên không khống chế được mà nhớ Tiếu Tiếu, Tiếu Tiếu là đứa con gái mà cô mang thai mười tháng sinh ra, nhưng cô chỉ mới bầu bạn với bé có mấy tháng mà thôi.
“Nhiệm vụ này vốn có thể thành công.”
“Sau đó thì sao! Kêu tôi sống cả đời với kẻ giết cha mình sao?”
“Đây là nhiệm vụ.”
“Nhiệm vụ nhiệm vụ, không biết người làm nhiệm vụ cũng có tình cảm sao? Trừ phi loại bỏ hoàn toàn tình cảm của tôi, nếu không tôi không thể làm được chuyện yên tâm thoải mái mà sống với hắn.” Phong Quang cắn môi nói: “Tôi có thể dễ dàng tha thứ hắn làm tổn thương tôi, nhưng mà tôi không thể chấp nhận việc hắn làm tổn hại người thân của tôi, đây là vấn đề về nguyên tắc.”
Về điểm này, cô có sự cố chấp không thể sửa đổi, cho dù trong lòng của cô cũng hiểu được, cho dù có tình cảm cha và con gái với Hạ Triều, nhưng chung quy Hạ Triều chỉ là nhân vật trong cuốn sách ấy, giống như hệ thống nói, cô chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là được rồi, nhưng mà cô làm không được.
Phong Quang nhớ tới cha của mình, kỳ lạ là, cô không nhớ nổi cha của mình có hình dáng như thế nào nữa… Đầu bỗng nhiên ẩn ẩn đau, cô nâng tay ấn huyệt thái dương, trong mắt hiện ra mờ mịt.
Hệ thống nói: “Điểm hệ thống của ký chủ trắng sạch.”
Những lời này đánh gãy suy nghĩ của cô, nhưng những lời này cũng nằm trong dự đoán, từ lúc cô bắt đầu không nghĩ tới việc mê muội lương tâm mà ở cùng với Tiết Nhiễm, cô đã có dự cảm này.
cô không thể không thừa nhận, một giây giết trước mặt Tiết Nhiễm đó, cô có một loại vui sướng khi báo thù, hắn không phải tự xưng có thể đùa bỡn mọi người bên trong lòng bàn tay sao? Nhưng cho dù nàng chết, cũng không đi vào con đường trường sinh của hắn, không biết sau khi hắn nếm được mùi vị tính sai, hắn sẽ có tâm tình như thế nào?
Chỉ là Tiếu Tiếu… Trong đầu Phong Quang có một luồng điện xẹt qua, Tiếu Tiếu, cái tên này, cũng chỉ là một người xa lạ mà thôi.
Hệ thống nói: “Chọn kịch bản.”
Phong Quang mê mang tỏng chốc lát, cô rất nhanh thuần thục đưa tay ra cầm một quyển sách từ xung quanh mình, tên trên sách cũng chậm rãi hiện lên… <Mỹ nhân tại thượng: Đào hoa nở từng đóa>.
Tốt lắm, cái tiêu đề này so với Bá đạo Vương gia yêu phải ta tốt hơn nhiều.
Nữ chủ Hạ Phong Nhã vốn là một tác giả hiện đại chuyên viết truyện H, tại một đêm mưa sét đánh, nàng bị sét đánh chết trên đường về nhà, bởi vậy xuyên qua thành nữ chính- Đông Vân quốc nhị hoàng nữ, trong lúc ấy nàng không làm gì mà hấp dẫn hàng loạt mỹ nam, cuối cùng lại mang theo đồng loạt các mỹ nam lật đổ nữ hoàng, cũng chính là tỷ tỷ của nàng, Hạ Phong Nhã đăng cơ làm hoàng đế, cuối cùng ngồi ôm hậu cung ba ngàn, đúng là không thoải mái.
Rất hiển nhiên, Phong Quang chính là nữ hoàng này, mà người cần phải tiến công chiếm đóng… Vốn nam chính, nam phụ, nam tam, nam tứ, nam ngũ đều là của nữ chính, nhưng căn cứ vào việc không được hủy couple mà lựa chọn, hệ thống phánđịnh mục tiêu là người không ở cùng chỗ với nữ chủ, phần diễn cũng không nhiều là nhiếp chính vương. không phải vì nữ chính chướng mắt nhiếp chính vương này, mà là vì nhiếp chính vương cuối cùng vì cứu nữ chính mà chết.
Phong Quang rất muốn nói một câu, ngươi mù à, nam nhân nguyện ý đi chết vì nữ chính, có thể xếp thành một đội ngũ dài.