“Bệ hạ…”
“Ngươi đừng chạm vào ta! Ngươi cũng như mấy nam nhân khác!” Nàng la lên, còn rặn ra được vài giọt nước mắt.
cố Ngôn bất đắc dĩ thở dài, tay để trong quần áo của nàng lui ra, hắn ngồi dậy từ trênngười nàng, lại kề lại dùng ngón trỏ thon dài lau đi nước mắt ở khóe mắt nàng, dùng giọng điệu bất lực nói: “Vì sao không cho thần chạm vào người, còn khóc ra mấy giọt nước mắt quý giá như vậy, đáng sao?”
Đương nhiên là đáng! Mấy hôm trước bị hắn ép buộc ngoan độc như vậy, lòng nàng giờ còn sợ hãi đây!
Khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm lại, khóe mắt vẫn ướt át, nhưng lại khiến người ta cảm thấy có một loại xinh đẹp kỳ lạ, “Ta nói không muốn chính là không muốn, ngươikhông thể ép buộc ta! Huống chi, ngươi còn không có thích ta, dựa vào cái gì mà mỗi ngày muốn đè ta, nếu thiếu nữ nhân, ngươi tùy tiện móc tay một cái là sẽ có một đoàn người đến không phải sao?”
Nếu hắn thật sự đi tìm nữ nhân khác, vậy nàng xác định vững chắc là sẽ cáu kỉnh với hắn.
Đôi mắt cố Ngôn như một cái đầm cổ âm u, sâu không thấy đáy, lại mang theo lực hấp dẫn trí mạng, “Phong Quang, ta yêu nàng.”
Phong Quang giật mình, một hồi lâu sau mới phản ứng lại, “Nói dóc! Lúc ở trên giường nói yêu ta, ngươi xem ta là tiểu hài tử ba tuổi sao!?”
Nàng đá hắn một cước, kỳ lạ là lúc này hắn lại không trốn.
cố Ngôn sóng mắt quay vòng, cảm thấy đau đầu sâu sắc, sờ sờ đầu nàng nói: “Ngườikhông phải là tiểu hài tử ba tuổi.”
Người so với tiểu hài tử ba tuổi còn ngốc hơn.
Thật vất vả nói thật, nàng lại cố tình không tin.
Đúng vậy, Nhiếp chính vương vĩ đại đây cũng không ngẫm lại, thái độ trước kia của người đều là đề phòng nàng đùa giỡn mình, nghiêm trang thong thả dùng đạo quân thần làm tác phong, bây giờ lại thay đổi thái độ, còn thường chọc nàng mấy phen, mỗi khi nói chuyện là có thể phá hỏng người, theo Phong Quang, ngươi chỉ coi nàng là một con khỉ mà đùa giỡn, nàng tin ngươi mới là lạ.
Nhưng mà, hắn tuy thấy nàng ngốc, cũng hiểu được nếu mình không nói ra, nàng có thể buông thả không đến ba năm liền chơi chán cái ngôi vị hoàng đế này, rồi tìm đến cái chết, nhưng mà, nàng thật sự là ngốc đến khảm vào tâm hắn.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của nàng, thần thái đáng yêu như vậy, luôn muốn tạo ra một cái túi, biến nàng nhỏ lại bỏ vào, thời thời khắc khắc đeo ở bên người mới tốt, cho dù hắn tin tưởng rất nhiều người sẽ vì cảm giác đầu tiên không được tốt với nàng mà bỏ qua cơ hội yêu thích nàng, nhưng hắn cũng không thể cam đoan, trên đời này không có người nào có ánh mắt tốt như hắn, đúng lúc đào bới được phần bảo tàng tên là “Phong Quang” này.
May mà, những nam nhân này đều đã bị hắn dọn dẹp sạch sẽ rồi.
Phong Quang thấy mắt sắc hắn dần dần sâu thẳm, giác quan thứ sáu nhắc nhở nàng tình huống hiện tại hình như có chút nguy hiểm, nàng kéo kéo một lọn tóc đen của hắn, “Ngươi lại đang tính toán cái gì đấy?”
không lẽ là dang tính kế với ngôi vị hoàn đế của nàng?
cố Ngôn bỏ qua vẻ đề phòng của nàng, ngón trỏ nhẹ vuốt chóp mũi nàng, “Tất nhiên là đang tính toán người.”
Có đề phòng thì cũng có tác dụng gì hả?
Nàng đã chỉ có thể chọn lựa duy nhất một mình hắn.
Há biết Phong Quang trong lòng cũng nghĩ vậy, tốt, nam nhân đã ăn sạch sành sanh này, quả nhiên đang nhiên đang nhớ thương ngôi vị hoàng đế của trẫm!
“Ngươi là đồ nam nhân không có lương tâm!” Nàng dùng sức xả mái tóc dài của hắn ra, cố Ngôn theo bản năng cúi đầu, nàng cắn một ngụm lên cổ hắn.
Nàng cắn cũng không mạnh, nhưng cũng khiến người ta cảm nhận được cơn đau.
cố Ngôn nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu nàng, còn có chút hưởng thụ mà nói: “Bệ hạ, cẩn thận răng miệng của mình.”
Hắn không phát điên, nàng cũng cảm thấy không có ý nghĩa, nhả miệng ra nhìn dấu răng trên cổ hắn, đột nhiên nghĩ, chẳng lẽ nam nhân này là một M?
(!) M trong SM