Lạc Thần Hi ép buộc bản thân không nhìn người đàn ông bên cạnh Phong Quang, miễn cưỡng lễ phép cười với Phong Quang, “Muốn ra ngoài đi dạo, cô Hạ sao lại ở đây?”
“Tôi cũng tùy tiện đi dạo thôi, bất tri bất giác đã đi đến đây, đúng là khéo thật.”
An Ức không nói câu nào nắm tay Phong Quang, động tác này rất tự nhiên, Phong Quang nhìn mắt Lạc Thần Hi, định bỏ tay anh ra, nhưng nhìn thấy tỏng đôi mắt dịu dàng của anh tràn đầy hình bóng của cô, cô cuối cùng vẫn không nhẫn tâm bỏ tay ra.
Lạc Thần Hi mở to hai mắt, một màn trước mắt khiến cô cảm thấy khó mà tin được, sau khi kinh ngạc đến cùng cực, cô vội vàng nói: “cô Hạ, tôi nghĩ tôi còn có việc, tôi không đi ra ngoài nữa, tôi vào phòng trước, tạm biệt.”
Lời vừa xong, Lạc Thần Hi vào phòng đóng cửa lại, rất giống như quá hoảng hốt nên chạy mất.
Phong Quang nhìn cửa phòng đóng chặt, lại nhìn An Ức, “Tôi thấy… cô ấy hình như rất sợ anh.”
“cô ấy sao lại sợ anh?”
“Tôi cũng không biết…” Phong Quang nghĩ nghĩ, chẳng lẽ Lạc Thần Hi sợ cô mà không phải sợ An Ức, nhưng mà cũng không đúng, Lạc Thần Hi là người trọng sinh, có bàn tay vàng rất là to, sao lại có thể sợ cô được? Vì thế cô lại hỏi An Ức, “anh có phải làm chuyện gì đó với cô ấy rồi không?”
“Tôi chỉ là nhiều lần tìm cô ấy nói chuyện, sau đó cô ấy không để ý đến rôi, tôi bị vứt bỏ thôi.”
“Chỉ đơn giản vậy thôi?”
anh nghiêm túc gật đầu.
Phong Quang thấy anh không giống đang lừa cô, trong lòng cũng tìm không ra đáp án, nhưng hiện tại việc gấp không phải là Lạc Thần Hi sao lại sợ An Ức, mà là tìm Liễu Hàn để nói chuyện xảy ra vào hôm nay.
cô có dự cảm, người đàn ông áo đen đột nhiên xuất hiện kia, tương lai sẽ khiến cô phải chịu không ít ảnh hưởng.