Phong Quang nghe được giọng nói trầm thấp có lực ở sau lưng, nàng nhanh chóng đứng vững rời khỏi từ trong ngực của người đó, nói: “Thật có lỗi.”
Đợi đến khi ngẩng đầu nhìn lên, liền gặp gương mặt ngũ quan như điểu khắc rõ ràng của một nam nhân, tuấn mỹ vô song, trong đôi mắt dài hẹp đào hoa kia tràn ngập đa tình, làm cho người nhìn không khỏi chìm đắm vào đó.
Hắn một thân trường bào tím tối màu, khiêm tốn mà xa hoa, mà cái mỉm cười đó còn hơn cả phồn hoa ngay trước mắt, hắn nói: “Nơi này mèo rất hoang dã, phu nhân bị dọa sao?”
“Ta không sao… xin hỏi công tử là?”
Hắn cười, “Tại hạ là Đông Phương Dạ, là chủ nhân nơi này.”
“Thì ra công tử chính là Đông Phương cốc chủ.” Phong Quang vốn tưởng Đông Phương Dạ nói sao cũng phải ba bốn mươi tuổi, hắn lại thoạt nhìn cũng vừa đến hai mươi tuổi hoa mà thôi, sau khi bất ngờ một lúc, nàng cong người hành lễ, “Đa tạ cốc chủ đã thu lưu chúng ta mấy ngày qua.”
“không cần khách khí, người đạt được quyền cư trú ở cố Nhân cốc đều có tư cách được ta bảo hộ, chỉ là, Tiết phu nhân, không biết về sau nàng có dự tính gì?”
Dự tính thế nào? Ánh mắt nàng ảm đạm, thế nhưng không thể nghĩ được một nơi có thể đi, “Ta… cốc chủ vẫn đừng nên gọi ta là Tiết phu nhân, cái thân phận Tiết phu nhân này, ta không gánh nổi.”
“Vậy… Hạ cô nương?” Đông Phương Dạ thử kêu một tiếng.
Phong Quang gật gật đầu, “cốc chủ hỏi ta có tính toán gì không, ta cũng không biết, có lẽ đợi đến khi thương thế của Tôn tiền bối tốt rồi, ta sẽ hỏi Thanh Ngọc, không biết hắn có nguyện ý cùng ta trở về Chiết Kiếm Lâu hay không.”
“Theo ta được biết, Chiết Kiếm Lâu đã không còn ai.”
“Thì đã sao, cho dù không còn ai, phòng ốc vẫn còn đó.” Nói đến đây, nàng tìm vui trong nỗi đau cười nói: “Có lẽ nên cảm tạ Tiết Nhiễm, lúc hắn nói muốn tiêu diệt Chiết Kiếm Lâu, cũng không nói gì đến việc thiêu cháy phòng ốc, như thế, giữ lại một mái nhà cũng làm người ta nhìn vật nhớ người, đau đớn tột cùng, đúng là cách làm của hắn.”
“Hạ cô nương, nàng cũng có thể ở lại cố Nhân cốc.”
“Quên đi thì hơn, nơi này làm ta nhịn không được vẫn luôn nhớ tới hắn, đợi trở lại Giang Nam, có lẽ ta sẽ có thể chậm rãi quên hắn đi, Đông Phương cốc chủ, thân thể takhông khỏe, nên về nghỉ ngơi trước vậy.” Phong Quang nói xong, lại hành lễ một lần, thế này mới xoay người rời đi,
Ở trong tiếng gió, truyền đến một tiếng than thở như có như không của Đông Phương Dạ.
Bởi vì có Thanh Ngọc ở đây, thương tình Tôn Nhất Đao hồi phục lại với tốt độ rất nhanh, càng bởi vì ông không còn tay phải, cho nên mấy ngày nay đều do Thanh Ngọc và Phong Quang đút ông ăn cơm, nhưng mà phục vụ ông đến ngoan ngoãn rồi, sáng sớm hôm nay, ông lại không lấy gương mặt tươi cười đợi hai người họ, mà là nghiêm mặc với họ.
Thanh Ngọc dẫn đầu bất mãn nói: “Ta đều nói qua không thể uống rượu vào lúc này, ông còn uống, giờ thì tốt lắm, ông lại được nằm trên giường thêm một đoạn thời gian.”
Phong Quang nói theo: “Ta nói ông già đầu như vậy rồi, thế nào còn không chế được miệng mồm vậy chứ?”
Tôn Nhất Đao ồn ào, “Ta thật sự chỉ uống có một ngụm, chỉ có một ngụm à.”
“Nhiêu đây là một ngụm sao?” Phong Quang chỉ vào vỏ rượu ngã vào mép giường.
“Ta cũng không biết mấy thứ này sao lại ở đây, ta thật sự chỉ uống có một ngụm rượu mà thôi, không tin các ngươi xem đi!” Tôn Nhất Đao đem một hồ lô rượu của mình lấy ra từ dưới gối đầu, “Bên trong này thế nhưng là hàng trữ mà ta tích được hổm rày, mấy ngày nay ta đều uống rất tiết kiệm.”
“Tốt! Ông còn giấu, tịch thu!” Phong Quang đoạt lấy hồ lô rượu trong tay ông, “Cẩn thận tuân theo căn dặn của thầy thuốc biết không, nói không được uống chính làkhông được uống!”
Tôn Nhất Đao tức muốn đấm ngực, chỉ bằng mỗi ngày ông uống một ngụm nhỏ như thế, một tháng qua vết thương của ông đều tiến triển theo hướng tốt lên, thế nào hôm nay thương thế lại đột nhiên trở nên nghiêm trọng chứ!
Ông thở phì phò nhìn bình rượu trên đất, la to rốt cục là ai giá họa cho ông!