“Phong Quang, trên đất lạnh.”
âm thanh quen thuộc mà dễ nghe đột nhiên xuất hiện, cô ngẩng đầu, nhìn thấy An Ức, miệng bẹp một cái, sắc mặt bi thảm như sắp khóc tới nơi, côgiơ tay muốn được ôm, “An Ức…”
“Xảy ra chuyện gì sao?” An Ức thấy bộ dạng nhỏ bé đáng thương của cô, cũng ngồi xuống đất, ôm cô vào lòng, vỗ vỗ lưng cô, nhẹ giọng nói: “Đừng khóc, lớp makeup tốn một giờ đồng hồ của em sẽ trôi.”
cô vốn muốn khóc, vừa nghe vậy vừa muốn cười, cho nên vẻ mặt cô hiện tại cũng thật là dở khóc dở cười, chôn đầu vào ngực anh, giọng điệu khó chịu nói: “Em… em bị một con ma uy hiếp, hắn nói muốn mang em xuốngđịa ngục.”
“Phong Quang sẽ không xuống địa ngục.” An Ức cười khẽ, “Phong Quang chỉ có thể lên thiên đường.”
“không vui.”
“Vậy không cần cười.” An Ức dung mạo thản nhiên, cười dịu dàng nhìn về nơi xa, “anh biết Phong Quang nói đến ai, có anh ở đây, hắn không thể động đến em.”
“Vậy hắn… có phải hắn vẫn còn ở chung quanh em không?”
“Ừm, hắn ở chỗ không xa chúng ta lắm.”
Phong Quang níu nhanh quần áo anh, “Em sợ… An Ức anh đừng rời khỏi em.”
“Được, anh sẽ không rời bỏ em.” Khóe mắt quét đến lá thư ở trên đất, An Ứckhông khỏi tập trung nhìn lại, sau khi nhìn đến nội dung ở trên, thân mìnhanh nhẹ cứng lại, trên mặt cũng không khỏi hiện ra vẻ mơ hồ.
Bởi vì, có một loại cảm giác quen thuộc rất kỳ lạ, phần quen thuộc này giống như có thể giúp anh nhớ lại một ít chuyện trước đây.
Phong Quang thấy anh đột nhiên im lặng, liền ngẩng đầu hỏi: “An Ức, anhlàm sao vậy?”
An Ức thoát khỏi dòng suy nghĩ không hiểu ra sao, anh cười nói: “không có gì… anh chỉ đang nghĩ, thế nào mới có thể đuổi hắn đi.”