Sau khi mấy người tụ tập ở cùng một chỗ, thì tất cả đều từ Quy Nguyên thành đi ra, thẳng đến sau nửa canh giờ, bọn họ lại cùng tập hợp ở một con đường bên trong rừng cây.
"Đám người Ngô chấp sự đều rời đi rồi!" Một người trung niên cao ráo với sắc mặt ngưng trọng nói.
"Nhưng vì cái gì mà đến bây giờ vẫn còn chưa có trở về, chẳng lẽ là đi nơi khác rồi?" Lại có một người trung niên khác nói.
"Không thể nào, ta vẫn là khá hiểu tên Ngô Thế Hùng này a, hắn sẽ không có khả năng vô duyên vô cớ mà rời đi như vậy đâu, nhất định là đã xảy ra biến cố gì đó rồi, thế nên mới chưa có trở lại bang hội!" Một nữ trung niên nói.
Ba người này không phải là ai khác, mà chính là người của bang Thiên Hạ được phía đến Sơn Hà quận. Bang Thiên Hạ đã tiếp nhận một cái nhiệm vụ, thế nhưng cho tới bây giờ những người đó đều chưa có trở về, cho nên bọn hắn đều đang suy đoán xem rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra, nên đã an bài người tới đây điều tra.
"Mặc kệ Ngô chấp sự có phải xảy ra biến cố gì hay không, nhưng Lâm gia kia thì rất có vấn đề!" Người trung niên cao cao gọi là Vương Khôn, thân phận khác của hắn chính là chú của Vương Khai đã bị giết chết lúc trước, hắn ta lúc trước đã an bài cháu trai đi hỗ trợ, cũng đã lập được nhiều công lao. Thế nhưng vừa rồi, bọn hắn ở Quy Nguyên thành liền nghe được một tin xấu, chính là Vương Khai đã bị giết chết rồi. l
Đây là chuyện mà Vương Khôn không dám nghĩ tới, cháu trai của chính mình vậy mà đã chết rồi. Bất kể là chuyện gì xảy ra thì Vương Khôn đều không thể tin được, cháu của mình liền như vậy chết đi, một cái chết thê thảm như vậy.
Vương Khai tu luyện tiễn thuật, khi đối mặt với Huyền Giả sơ kỳ cũng đều có thể miễn cưỡng đấu một lúc, lúc trước vì để học được tiến thuật này mà đã bỏ ra rất nhiều tâm tư, cháu trai cũng không có làm cho mình thất vọng. Nhưng cuối cùng lại ở Quy Nguyên thành này lật thuyền trong mương.
Nếu như là Huyền Giả đánh chết cháu trai thì đoán chừng Vương Khôn cũng không có tức giận như vậy. Nhưng kết quả lại không phải như vậy, quan trọng là... Lâm gia lại xuất hiện ra một thiên tài. Mười bảy tuổi đã lĩnh ngộ được Phong Chi Ý Cảnh, điều này là chuyện làm sao có thể chứ.
Hai người còn lại, tất cả đều hiểu lời này có ý tứ gì. Bang Thiên Hạ bọn họ ra tay, chưa từng có việc tay không trở về. Nhưng mà bây giờ ở Quy Nguyên thành lại bị tổn binh hao tướng, một người bị đánh chết, một người thì bị phế, trên mặt đều không nhịn được.
"Vương ca, ta xem việc này vẫn cần phải bàn bạc kỹ hơn." Người trung niên tên Trương Triển nói, hắn cũng là đang có một bụng hỏa khí.
"Việc này bang hội nhất định sẽ ra mặt, hiện tại không thể động tới người kia, Mục Trường Không kia từ trước đến nay đều tương đối bao che khuyết điểm, nhất là đối với đệ tử của mình, hơn nữa người nọ lại còn là đệ tử quan môn nữa!" Lý Diễm nói.
Bọn họ chịu trách nhiệm đi điều tra sự việc, vô luận như thế nào cũng không thể tưởng được là sẽ có một màn như vậy.
"Hai vị yên tâm, Vương Khôn ta không phải là người dễ mất kiểm soát như vậy." Vương Khôn cười khổ: "Mặc kệ tiểu tử kia có phải thiên tài hay không, có phải lĩnh ngộ được Ý Cảnh hay không thì chúng ta cũng đều phải trở về báo cáo tình hình!" Ngoài miệng thì nói như vậy nhưng sắc mặt thì thập phần không dễ coi.
Vương Khôn đối với người cháu trai này chính là bảo vệ có thừa, còn hơn cả đối với bang Thiên Hạ nữa. Vì cần một lượng lớn công lao và thành tích cho nên mới an bài hắn tới đây. Chỉ là một gia tộc ở Quy Nguyên thành, còn có Ngô Thế Hùng dẫn đội thì muốn diệt liền diệt, có thể có cái gì lợi hại chứ. Thế nhưng kết quả này....
Trương Triển cùng Lý Diễm cũng không nói cái gì, điều duy nhất mà bọn họ lo lắng chính là Vương Khôn vì báo thù mà trực tiếp tìm tới Lâm gia để báo thù, đến lúc đó vạn nhất động chạm tới Mục Trường Không thì cho dù bọn hắn bị đánh chết, bang hội cũng sẽ không ra tay giúp bọn hắn. Phù Văn công hội này bọn họ đắc tội không nổi, danh khí của Mục Trường Không cũng lớn, bang Thiên Hạ của bọn họ cũng không dám đắc tội đến.
Cũng may Vương Khôn không có ra tay, bọn họ cam tâm tình nguyện chứng kiến như vậy, đến lúc đó cũng miễn phải ra tay.
"Vậy chúng ta về trước đi!"
...
Lâm Phi cũng không biết là bang Thiên Hạ đã phái người đến để điều tra. Đi ra từ Phù Văn công hội, tâm tình của Lâm Phi rất tốt, việc chế tác phù văn tử mẫu nói cho Mục Trường Không thì lợi ích tự nhiên cũng sẽ nhiều hơn. Phù văn tử mẫu hắn không quá để ý, lợi ích mới là thực sự, Lâm Phi vì lấy được lợi ích này mà đã đấu tranh suốt một thời gian dài với lão hồ ly Mục Trường Không, lúc này mới đạt được lợi ích cho chính mình.
"Lâm thiếu gia." Dọc theo đường liền nghe được thanh âm quen thuộc, Lâm Phi quay đầu lại thì nhìn thấy La Thiên Bàn Tử lúc này đã có chút sợ hãi.
Từ sau khi Lâm Phi đại triển thần uy, thực lực của Lâm gia liền một đường đi lên, không người nào dám xem thường Lâm gia, mà Lâm Phi cũng trở thành một thiên tài được công nhận.
La Thiên hôm nay là cố ý tìm đến Lâm Phi.
"Nhìn dáng vẻ của ngươi kìa, còn không mau qua đây!" Lâm Phi dở khóc dở cười: "Chẳng lẽ ta trong mắt ngươi đã thành thứ ác ma gì rồi sao?"
La Thiên nuốt một ngụm nước bọt, trong mắt hiện lên một vòng ngoài ý muốn, từ sau khi Lâm Phi nổi danh, một lần nữa được nhìn thấy đối phương, trong lòng hắn cũng là cảm khái muôn phần. Nghe được những lời này, hắn cũng biết Lâm Phi vẫn còn là Lâm Phi của trước kia, cũng không phải là biến thành người không hiểu lẽ thường.
Trong nhận thức của La Thiên, phàm là người đã trở thành thiên tài thì đều có sự nóng nảy nhất định, nhưng trên người Lâm Phi lại không có nhìn thấy ngạo khí thuộc về thiên tài, thân thể liền vặn vẹo chạy tới.
"Không phải, không phải."
Lâm Phi cười nói: "Vậy là được rồi, ngươi trong mắt ta vẫn là tên La Bàn Tử lúc trước đã giúp đỡ ta, cả đời đều là như vậy!" Trở thành hiên tài, Lâm Phi cũng không nghĩ tới sẽ kéo dài khoảng cách cùng với người khác. Không có cười vui, không có bằng hữu, thiên tài cũng không còn là thiên tài nữa, vậy thì còn có ý nghĩa gì nữa, Lâm Phi không muốn làm loại thiên tài này, lãnh khốc vô tình không thích hợp chính mình.
Trong lòng La Thiên cảm thấy ấm áp, trong mắt đối phương cũng không nhìn ra cái gì có ý ra vẻ cả: "Ta vốn dĩ còn tưởng rằng ngươi sẽ xem thường ta chứ, là ta nghĩ nhiều rồi, thực xin lỗi!"
Lâm Phi khoác tay lên bả vai hắn nói: "Ai nói, ngươi chính là bạn tốt của ta mà. Đi, mời ngươi đi uống rượu!"
La Thiên vỗ vỗ đầu: "Thiếu chút nữa đã quên rồi, ta trở lại là muốn nói cho ngươi biết một chuyện. Hôm nay có mấy người lạ mặt đến từ bên ngoài, chủ yếu là tìm hiểu tin tức của các ngươi, nhất là ngươi đó Lâm Phi."
Lâm Phi nhíu mày, hỏi: "Biết là ai chứ?"
La Thiên hạ giọng: "Bang Thiên Hạ, ta đã an bài một tên thích khách, một đường cùng họ ra phía ngoài, bởi vì thực lực của bọn họ rất mạnh nên không dám tới gần, cho nên chỉ miễn cưỡng nghe được bọn hắn nhắc tới bang Thiên Hạ. Ta thấy bọn hắn tám phần là tới tìm ngươi, ta muốn nhắc ngươi gần đây phải cẩn thận một chút, người của bang Thiên Hạ rất khó đối phó!"
Lâm Phi cười nói: "Không có việc gì, bọn hắn đến nhanh, đi cũng nhanh, chứng minh bọn hắn không dám động thủ, bằng không cũng sẽ không rời đi!"
Người của bang Thiên Hạ đến điều tra mình, Lâm Phi sớm đã có sở liệu, không nghĩ tới bọn hắn trở lại đến nhanh như vậy, rời đi cũng rất nhanh, chứng minh rằng đám người này cũng không dám xằng bậy.
Vừa nói như vậy, La Thiên Bàn Tử cũng thấy an tâm hơn.
.....
Chạng vạng tối trở lại Lâm gia, Lâm Phi đi tìm phụ thân, nói ra lợi ích mà chính mình lấy được được từ Phù Văn công hội, hơn nữa còn ném ra một lệnh bài.
"Đây là lệnh bài Mục Trường Không cho con, có thể hoàn thành ba điều kiện!" Ba điều kiện, Mục Trường Không tự mình ra tay. Vì ba điều kiện này mà Lâm Phi đã phí hết không ít tâm tư, dù sao thì chuyện Mục Trường Không chính miệng đáp ứng, cũng không phải là chuyện dễ làm.
Lâm Chấn Thiên thu hồi lệnh bài, hắn trở thành Tộc trưởng nhung lại không có gì để hoàn thành đại sự, ngược lại con của hắn lại làm được không ít đại sự, mỗi chuyện đều là kinh thiên động địa.
"Đúng rồi, gần đây đừng đê người của chúng ta thường xuyên đi ra ngoài, hôm nay người của bang Thiên Hạ xuất hiện rồi!" Lâm Phi lại nhắc nhở một chút.
Cho dùngười của bang Thiên Hạ đã đi rồi, nhưng không thể bảo đảm là lúc nào bọn họ sẽ trở lại. Nói không chừng sẽ có ảnh hưởng, vì an toàn thì vẫn là nên ít đi ra cũng tốt.
Lâm Chấn Thiên nói: "Ta sẽ thông báo xuống dưới!"
Từ thư phòng đi ra, Lâm Phi trực tiếp trở lại trạch viện của chính mình, thiếu đi Thanh Loan, trạch viện liền an tĩnh rất nhiều, điều này làm cho Lâm Phi thấy rất không thoải mái.
Ngày tiếp theo, Lâm Phi vẫn ở lì trong trạch viện, không ai biết là hắn đang bận cái gì.
Thời gian thoáng một cái đã qua, tiếp theo đã là ba ngày sau.
Buổi tối một ngày nào đó, phủ của thành chủ, phi thường náo nhiệt. Trước của lớn của phủ có lui tới rất nhiều người quần áo ngăn nắp, ở Quy Nguyên thành đều là những người có địa vị, có danh tiếng.
"Ngươi cũng tới à."
"Con gái của thành chủ sinh nhật, có thể không đến sao!"
"Chúng ta có vừa đi vừa nói chuyện đi, gần nhất có làm một cái quặng sắt..."
....
"Oa, không thể tưởng tượng được lão tử cũng suýt nữa được tới phủ thành chủ!" Bên ngoài phủ Thành chủ, La Thiên Bàn Tử híp hai mắt, trên mặt viết mấy chữ: Ta rất hưng phấn, hoàn toàn không có chú ý đến biểu tình trên mặt Lâm Phi.
Phủ thành chủ trong mắt người khác là cao cao tại thượng. Nhưng Lâm Phi lại hoàn toàn không cho là đúng, cho dù thành chủ đại biểu cho vương triều Bất Lạc, bên trong mỗi thành lớn đều đại biểu cho một loại quyền uy.
Tô thành chủ, chưởng quản ở Quy Nguyên thành, nhưng cũng không phải là chính thức nắm giữ, cho nên mới phải xuất hiện ước chế. Loại chuyện này, mỗi một chỗ đều có xuất hiện, dù sao sự tồn tại của gia tộc cũng dễ dàng ước chế được sự nắm giữ của phủ thành chủ.
Thế lực bình thường cũng không dám ở trước mặt phủ thành chủ kiêu ngạo, người ta mở miệng một cái cũng có thể tiêu diệt được bọn hắn. Ngoại trừ mấy cái thế lực có hạn như vậy bên ngoài, thì hầu như không ai dám bất kính với phủ thành chủ.
Cho nên, sinh nhật của con gái thành chủ tất cả mọi người đều tới, âm thầm cân nhắc các loại bảo bối, may ra ở trong yến hội sinh nhật có thể hảo hảo nịnh bợ một phen, đến lúc đó nói không chừng có thể trở thành hàm ngư phiên thân (1) a.
Sau khi Lâm Phi xuất hiện thì đồng dạng cũng đưa tới không ít phản ứng.
"Mau nhìn xem, Lâm Phi đến rồi."
"Không biết thành chủ đại nhân nghĩ như thế nào mà lại mời Lâm Phi tới, chẳng lẽ nguyện ý hòa bình, thu tay lại rồi hả?"
"Cái này còn phải đoán sao, người ta bây giờ là cao thủ thiên tài, sức chiến đấu của người đánh chết ngươi là chuyện dễ dàng, huống chi Lâm Phi còn lĩnh ngộ được Ý Cảnh, lại càng vô cùng khí phách!"
...
"Chúng ta vào đi!" Lâm Phi đi thẳng đến đại môn, nếu như không phải phụ thân yêu cầu thì hắn thực sự không muốn phải trở lại cái chỗ này chút nào.
Tâm tình La Thiên Bàn Tử rất kích động, cái chỗ này, bang hội bọn hắn không có tư cách đi vào, nhưng bây giờ đi theo Lâm Phi, ai dám nói một tiếng không chứ, nở mày nở mặt vô cùng.
Nơi Phủ thành chủ chiêu đãi chính là ở đại sảnh, khi mà Lâm Phi đến, yến hội ở đại sảnh có rất nhiều người đến người đi, mỹ nữ như mây, đồng dạng cũng không thể thiếu người đẹp trai, mọi người đứng quây thành một vòng, ba bốn người tụ lại cùng một chỗ, bất luận kẻ nào nhìn vào cũng biết được ai với ai ở trong một vòng.
"Oa, thật nhiều mỹ nữ, trách không được bình thường đều không nhìn thấy được!" Sau khi tiến vào yến hội, tên gia hỏa La Thiên này lập tức lộ ra bộ dạng như Bát Giới, còn kém việc nước miếng chảy ròng ròng nữa thôi.
Nếu như không phải là ở thế kỷ hai mốt có một số lượng lớn mỹ nữ ngày ngày đều oanh tạc trên mạng, thì Lâm Phi đoán rằng chính mình cũng không thể cầm trụ được. Tất cả mỹ nữ ở đại lục Huyền Thiên đều tu luyện huyền công, cho nên khí chất đặc biệt tốt, nhìn qua đặc biệt có năng lực, cũng khó trách La Thiên Bàn Tử này sẽ lộ ra bộ dạng như Bát Giới vậy.
Lâm Phi đứng ở bên cạnh với vẻ ngượng ngùng, sợ rằng sẽ bị người khác khinh bỉ. Chưa thấy qua mỹ nữ thật sự tổn thương không nổi a.
(1) Hàm ngư phiên thân: Có thể thay đổi tương lai.