Thấy bọn họ có bao nhiêu cố kỵ đối với Trương gia, thật không hổ là đệ nhất gia tộc Quy Nguyên thành. Đương nhiên, phủ thành chủ cũng không tính trong số đó.
Mọi người đều không dám khinh thị Trương gia, để cho Trương gia ngồi vững vàng ở vị trí số một Quy Nguyên thành.
"Lúc đầu cho rằng có thể thoát khỏi sự trói buộc của vận mệnh, nhưng hiện giờ lão thiên cũng không giúp ta, mẹ kiếp, lão tử kiếp trước lẽ nào xuất thân là làm người xấu sao?" Lâm Phi tự giễu, nhìn bầu trời xanh thẳm trên đầu, thở ra một hơi thật dài.
Lâm gia không còn là Lâm gia năm đó, chỉ vì hắn mà ra. Trương gia không còn là Trương gia ban đầu, xưa đâu bằng nay, đã trở thành một phương bá chủ Quy Nguyên thành.
Mà đầu sỏ gây ra chuyện này, chính là Lâm Phi trước đây, Lâm Phi giả như hắn chính là nằm không trúng đạn, nhưng có người nào sẽ biết đây, bất kể tương lai như thế nào, hắn chắc chắn sẽ không thể sống dễ dàng.
"Hiện giờ người của Trương gia bị ta giết, sớm muộn cũng sẽ hoài nghi đến ta, chỉ là hiện giờ bọn hắn cũng không có chứng cứ xác thực, bằng không cục tức này khẳng định không thể nuốt trôi. Nói không chừng sẽ tìm tới chỗ hắn một lần nữa, vòng xoáy của Lâm gia ta lại buộc phải bước vào rồi."
...
Quy Nguyên thành chia làm bốn thành nội, đông tây nam bắc.
Cửa hàng của Lâm gia ở thành nam, xem như vẫn là một nơi khá lý tưởng. Lúc này đường phố Nam Đại vốn là có người đến người đi, nhưng giờ lại vắng vẻ không một tiếng động.
Trên đường cái có không ít người vây quanh, có người lắc đầu, có người thở dài, có người nhìn có chút hả hê,... Các loại biểu tình khác nhau liên tục được thể hiện ra. Với tình huống trước mắt, bọn họ giống như đã nhìn mãi thành quen rồi.
"Nghiệp chướng, đúng là nghiệp chướng, người của Trương gia hơi quá đáng rồi." Có người nhìn không được lắc đầu, gương mặt tỏ vẻ thương hại.
"Hắc hắc, Lâm gia thất thế, đây là gieo gió gặt bão, như bây giờ lão tử thấy vẫn còn nhẹ lắm, sau trận đấu lớn định kỳ trong năm nay, Lâm gia không còn là ba đại gia tộc nữa rồi."
"Đúng vậy, Lâm gia sinh ra một nhi tử phá gia như thế, qua năm năm, thế lực Lâm gia đã kém xa trước đây, nếu như còn mất vị trí trong tam đại gia tộc, Lâm gia nhất định sẽ biến mất ở giữa con sông lịch sử thôi."
"Đáng tiếc cho một Lâm gia, chẳng qua, Trương gia cũng thật quá đáng, lần trước là tiệm binh khí, lần này là tiệm đan dược, thật không biết về sau sẽ như thế nào nữa."
...
Một đám người thấp giọng thảo luận. Hiển nhiên bọn họ vô cùng sợ hãi Trương gia nên cũng không dám trắng trợn ồn ào náo động.
Khi Lâm Phi xuất hiện, vừa lúc nghe được những lời này, sắc mặt khẽ biến, từ bên ngoài đám người chen vào trong.
"Cút ra ngoài, tất cả cút ra ngoài!"
Lâm Phi ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy trước tiệm thuốc của Lâm gia bị người che kín không còn một kẽ hở, vô cùng lộn xộn, không ít dược liệu vung vãi ở cửa. Hiển nhiên vừa rồi đã xảy ra chuyện gì đó, lập tức mấy người đứng ở cửa cũng bị đuổi hết ra ngoài.
Lâm Phi bình tĩnh nhìn, chính là một vài đệ tử Trương gia vừa rồi phóng ngựa trên phố, mỗi người đều có thực lực không thấp, không phải Võ Đạo ngũ trọng thiên thì cũng là Võ Đạo lục trọng thiên, cao nhất là có một Võ Đạo thất trọng thiên.
Quy Nguyên thành không phải như Thần Vũ môn, thực lực võ đạo trung giai đã xem như là thiên phú tốt lắm lắm rồi.
Mấy người kia đứng ở cửa đắc ý cười ha ha.
"Lâm Phong nhị thiếu gia ngươi từ lúc nào tính khí lớn như vậy, có muốn lão tử giúp ngươi giải tỏa hay không, đảm bảo giúp ngươi thoải mái đến cùng." Trương Vạn Tùng cười ha ha nói.
Một đời đệ tử của Trương gia tất cả đều có tên đệm là chữ Vạn.
Trương Vạn Tùng là một đệ tử chi thứ thực lực không tệ, địa vị trong Trương gia không thấp, thích nhất là đi gây chuyện thị phi, đặc biệt là gây chuyện với Lâm gia.
Năm năm trước, bọn họ không dám.
Năm năm sau, bọn họ không có gì phải cố kỵ.
"Tùng ca nói không sai, tiểu tử Lâm Phong kia khẳng định bực bội không thông rồi, thả lỏng khẳng định sẽ tốt hơn nhiều, ha ha ha!"
"Thằng nhóc Lâm Phong ngoan ngoãn lăn ra đây, để cho Tùng ca của chúng ta giúp ngươi thông khí, đừng không biết điều, mau lăn ra đây đi."
...
"Làm càn!"
Một tiếng rống lớn vang lên, một hán tử khôi ngô mang vẻ mặt phẫn nộ từ tiệm thuốc đi ra, mặt mơ hồ có chút tương tự với Lâm Phi, càng nhiều hơn chính là vẻ khôi ngô và cương mãnh, lộ ra khí dương cương.
Lâm Phong đứng ở cửa như một toà núi nhỏ, khí thế chững chạc như núi lớn, khiến người ta không dám khinh thường, rõ ràng là tu luyện đại địa công pháp.
Đây chính là nhị ca của Lâm Phi, Lâm Phong.
Sau khi Lâm Phong ra ngoài, một vài tiểu nhị cũng theo phía sau đi ra, mặt mũi bầm dập, rõ ràng là thương tích vừa rồi bị người dạy dỗ một trận lưu lại.
Nhị ca, bọn họ là kẻ xấu, bọn họ là kẻ xấu."
Sau khi mấy tiểu nhị ra ngoài, lại có một tiểu cô nương phấn điêu ngọc trác chạy ra, mập mạp trắng trẻo vô cùng đáng yêu, ôm lấy đùi Lâm Phong, làm bộ đáng thương chỉ đám người kia.
Khuôn mặt giận dữ của Lâm Phong lập tức tan đi rất nhiều.
"Đưa cả tiểu muội đến sao!"
...
Lâm Phi đều thấy rõ tất cả. Sau khi nhìn thấy tiểu cô nương kia, không khỏi cảm ứng được trong lòng, cảm giác như huyết mạch tương liên, vô cùng thân thuộc.
"Tiểu muội? Không phải là sau khi ta rời đi, mẹ lại sinh thêm một đứa chứ?"
Tiểu la lỵ xinh đẹp, Lâm Phi chưa từng gặp qua, nhưng khi nhìn cô bé trước mắt này, thực sự có cảm giác, nếu như xuất hiện trên Internet, muốn không nổi cũng không được, hoàn toàn có thể đáng yêu chết người.
Đáng tiếc, nơi này lại là Huyền Thiên đại lục. Dù vậy tiểu la lỵ xinh đẹp vẫn thu hút không ít ánh mắt.
" "Trương Vạn Tùng, hôm nay ngươi làm vậy là có ý gì, hôm nay nếu ngươi không thể cho ta một câu trả lời thuyết phục, đừng nghĩ đến chuyện rời khỏi đây."
Lâm Phong bước ra một bước, nhất thời như một tòa núi lớn đè tới, người sáng suốt đều có thể nhìn ra, đây là dấu hiệu của nổi giận.
Trương Vạn Tùng không cố kỵ cười to: "Ngươi muốn ta cho ngươi một câu trả lời thuyết phục? Ngươi tính toán cái gì thế? Lâm gia các ngươi là cái thứ gì, lão tử thích đập cửa hàng của các ngươi đấy, đập cho các ngươi từ nay về sau không dám mở lại tiệm luôn!"
"Khốn kiếp!" Lâm Phong hoàn toàn nổi giận, song quyền như đá, bước ra mấy bước, khí thế như là một ngọn núi lớn ùng ùng nghiền ép lên, đánh về phía ngực đối phương.
"Tới tốt lắm!" Trương Vạn Tùng không có chút để ý nào, ngược lại tiến lên đón đỡ, khóe miệng treo lên nụ cười đắc ý.
"Huyễn Ảnh Thiên Chưởng!"
Chưởng ảnh gió thổi không lọt, dù không được đến ngàn chưởng nhưng cũng có ít nhất hơn mười chưởng, mọi người nhìn mà hoa cả mắt.
Rầm rầm rầm.
Quyền ảnh giao nhau, quyền phong hóa thành phong ba lập tức tràn ra, kiến trúc chung quanh phát ra tiếng gãy răng rắc.
Cộp cộp cộp!
Lâm Phong bị đẩy lui ngược lại, giẫm ra mấy vết chân trên nền đá cứng rắn mới có thể đứng vững thân hình.
"Ngươi học được huyền công Hoàng giai hạ phẩm!"
Tiên huyết theo khóe miệng Lâm Phi chảy xuống. Hắn nhìn chằm chằm Trương Vạn Tùng nói.
Mọi người hoảng sợ, huyền công Hoàng giai đã quá lợi hại như vậy rồi.
Trương Vạn Tùng cười ha ha: "Ha ha, ngươi bây giờ mới biết à, đáng tiếc đã quá muộn, ngày hôm nay lão tử sẽ nói cho ngươi biết, nhị thiếu gia Lâm gia ngươi trong mắt lão tử hiện giờ chả là cái thá gì hết, giống như tam đệ của ngươi, phế vật chân chính, ta thật sự thấy mất mặt thay cho Lâm gia các ngươi."
Trương Vạn Tùng vừa nói xong, chân bước như nhện, một mạch xông lên, Huyễn Ảnh Thiên Chưởng lần nữa đánh ra, thanh thế càng thêm lợi hại hơn lần trước.
Hiển nhiên lúc này đây, Trương Vạn Tùng muốn làm nhị thiếu gia Lâm gia này trọng thương.
Trực tiếp không coi Lâm gia còn tồn tại.
Lâm Phong lúc trước trúng chưởng, huyền khí hỗn loạn, không dễ khống chế, cứng rắn chống đỡ lại xuất hiện kẽ hở, huyền công Hoàng cấp đúng là lợi hại. Lần công kích này còn cương mãnh hơn lần trước.
Lâm Phong thần tình ngưng trọng, đang chuẩn bị ngạnh kháng. Không ngờ một thanh âm lạnh như băng vang lên bên tai, một đao bạch quang chợt lóe lên.
"Khẩu khí của ngươi ghê gớm thật."