Lâm Phi mặc dù đã thấy không ít tình cảnh, thế nhưng có kẻ dám chặn giết hắn, hắn sao có thể bỏ qua. Hai mắt bắn ra hàn quang lạnh lùng, nổi cơn tức giận.
"Hay cho một Trương gia, hay cho một Trương Vạn Sơn, đây là các ngươi bức lão tử!"
Cho tới nay, Lâm Phi vẫn nghĩ đánh bại đối phương, chèn ép đối phương không chỗ trở mình, lưu cho bọn hắn một ấn tượng không bao giờ nhạt phai, về sau tự nhiên sẽ không dám động thủ động cước nữa.
Kết quả, Lâm Phi phát hiện mình sai rồi. Lúc này hắn rốt cuộc minh bạch cái gì là giang hồ thị phi.
Nói ví dụ như bây giờ, hắn lại quên mất Trương gia rồi, kết quả người của Trương gia lại động thủ chặn giết mình, còn làm một cách quang minh chính đại, như không sợ người khác biết chút nào.
Lâm Phi khẽ thở dài một hơi. Từ khi xuyên qua tới nay, Lâm Phi tự mình hòa nhập với Huyền Thiên đại lục, chẳng qua hắn lại chưa bao giờ coi mình là một thành phần của Lâm gia. Bây giờ nhìn lại tình huống này, xem ra bất kể hắn trốn tránh như thế nào, cũng không thể xóa đi một điểm trọng yếu. Thân phận tam thiếu gia Lâm gia này.
Đơn giản năm chữ, Lâm Phi đã định trước không thể thoát khỏi, thẳng đến hết đời.
Lúc này đây trở về, Lâm Phi mới hiểu, nếu không xử lý hết các oán niệm Lâm Phi trước đây lưu lại, về sau khi tu luyện nhất định sẽ nảy sinh tác dụng phụ. Một khi giải quyết hết thảy, Lâm Phi sẽ không ở lại Lâm gia nữa, bắt đầu vì tương lai của mình mà điên cuồng tu luyện, trở thành một cường giả một phương.
Người Trương gia nửa đường chặn giết, đã gõ một hồi cảnh báo cho Lâm Phi.
Hắn là người của Lâm gia, là tam thiếu gia Lâm gia.
Cái thân phận này đã tồn tại, thì cũng đã định trước là hắn sẽ không thể nhàn nhã, lúc này chính là minh chứng rõ ràng nhất.
...
Hai huynh đệ Trương Quảng Lâm và Trương Quảng Phi vẫn không nhúc nhích, khóe môi nhếch lên cười nhạt, ánh mắt băng lãnh, giống như đang thấy được Lâm Phi chết ở trên tay bọn họ.
"Tên Trương Vạn Sơn kia không khỏi quá coi trọng tên này rồi, chỉ có thực lực Võ Đạo thất trọng thiên, mà cũng muốn gây chuyện thị phi trong Quy Nguyên thành sao, thật sự không hiểu mấy trưởng lão trong tộc rốt cục là đang nghĩ cái gì!" Trương Quảng Lâm mặt không thay đổi nói.
Trương Quảng Phi nhíu mày: "Quỷ mới biết, hai chúng ta tốt xấu gì cũng là cao thủ thất trọng thiên, gặp gỡ địch nhân Võ Đạo bát trọng thiên không lợi hại cũng có thể dễ dàng chém giết, vậy mà bây giờ lại phải ra tay đối phó với tên Tam thiếu Lâm gia gây xôn xao dư luận năm đó, đúng là chuyện bé xé ra to, hắn là thứ gì cơ chứ."
Hai người này là đệ tử khá nổi danh trong Trương gia, quan trọng nhất là hai huynh đệ bọn họ tâm linh tương thông, trên thế tiến công có thể phát huy ra trình độ siêu cường. Thông thường hai người bọn họ ra tay, ít có người chống đỡ được, cho nên trong Sơn Hà quận, hai người bọn họ có danh tiếng không nhỏ, được người gọi là "Quy Nguyên song kiệt".
Nếu như không có chuyện quan trọng, hai người bọn họ rất ít khi ra tay, thông thường đều vùi đầu tiềm tu. Lúc này đây vì đối phó với Lâm Phi mà phải ra ngoài hành động, bọn họ ôm một bụng tức, cảm giác chuyện bé xé ra to, một tên Võ Đạo thất trọng thiên Tam thiếu Lâm gia có thể lợi hại đến mức nào, hơn phân nửa là Trương Vạn Sơn cố ý nói như vậy để tỏ vẻ mình lợi hại.
Nếu như Trương Vạn Sơn biết hai người này đang nghĩ như vậy, nhất định sẽ không ngừng thổ huyết.
"Mặc kệ hắn chuyện bé xé ra to hay không, chúng ta không cần ra tay, ngươi cho rằng Tam thiếu Lâm gia có thể đối phó với mấy người chúng ta mang tới?" Trương Quảng Lâm cười nhạt.
Vì chặn giết Lâm Phi, Trương gia đã bố trí mười cao thủ Võ Đạo lục trọng thiên, cộng thêm hai người Võ Đạo thất trọng thiên bọn họ, đội hình cường thế như vậy chỉ để chặn giết một tên Võ Đạo thất trọng thiên như Lâm Phi, quá là một chuyện đơn giản.
Trương Quảng Phi không trả lời, ánh mắt nhìn Lâm Phi đang ngồi trên hắc mã, cực kỳ tán thành lời nói của đại ca.
Lâm Phi Tam thiếu, chắc chắn phải chết.
...
"Mọi người lên hết đi, giết tiểu tử này, sẽ có rất nhiều chỗ tốt!"
"Lão tử chém hắn đầu tiên!"
"Đừng giành với ta, loại rác rưởi này, ba đao là đủ!"
...
Mười người Trương gia toàn bộ đều che mặt, sợ bị người nhận ra, trường đao trường kiếm, bốn phương tám hướng vây công Lâm Phi đang ngồi trên ngựa.
Ánh đao kiếm mang đan vào nhau thành một tấm thiên la địa võng.
Thế tiến công như vậy, nếu như là Lâm Phi trước đây chắc chắn sẽ thấy đau đầu, nhưng lúc này đã không giống ngày xưa.
"Giết!"
Lâm Phi một tay vỗ lên ngựa, nhất thời thân hình từ lưng ngựa vọt lên, hàn quang trong mắt lóe lên, trong mắt mọi người nhất thời xuất hiện một mảnh bạch quang, sáng chói như ánh mặt trời.
"Đại Thiên Diệp đao pháp!"
Phốc phốc phốc phốc phốc phốc phốc...
Nếu có cao nhân ở đây, nhất định có thể thấy được, Lâm Phi chỉ vẻn vẹn chém ra một đao, nhưng trên thực tế đã chém ra hơn mười đao, tựa như thanh phong, xẹt qua trên cổ từng cái đệ tử Trương gia.
Có thể nói, những người ở đây địa vị trong Trương gia cũng không thấp. Nhưng cho đến chết bọn họ cũng không tin, bọn họ sẽ chết trong tay Lâm Phi.
Lâm Phi xuất đao xong, lại đáp xuống lưng hắc mã, tất cả chỉ xảy ra trong nháy mắt, trên quan đạo thi thể khắp nơi, hai mắt trợn to, giống như đang thể hiện ra rằng bọn họ không cam lòng.
Từ lúc nào thực lực Võ Đạo lục trọng thiên lại trở nên yếu ớt như thế.
...
"Ha hả, xem ra kế hoạch của các ngươi sắp rơi vào thất bại rồi." Lâm Phi vẫn ngồi ở trên hắc mã, cắn một quả trái cây rừng mọng nước, vỗ nhè nhẹ đầu hắc mã, gương mặt cợt nhả, phảng phất như chuyện vừa xảy ra chẳng có gì đáng để nói.
"Lâm Phi, ngươi thật to gan, dám giết tất cả bọn họ, ngươi đây là đang gây hấn với Trương gia, lúc này đây ai cũng không cứu được ngươi nữa đâu." Hai huynh đệ Trương Quảng Lâm nhất thời giận tím mặt.
Đệ tử Trương gia trong chưa đến ba hơi thở đã bị Lâm Phi giết chết toàn bộ, thật ngoài sức tưởng tượng của bọn họ.
Trong tưởng tượng của bọn hắn, thực lực Võ Đạo thất trọng thiên của Lâm Phi rất phù phiếm, nói không chừng là dựa vào đan dược để tăng lên. Nhưng hiện giờ mười đệ tử Trương gia đều tử thương, cảnh giới họ đều không thấp, nếu không xử lý việc này thích đáng, hai người bọn họ đều không biết khi về phải ăn nói thế nào.
Lâm Phi lại cắn một miếng trái cây, cười to: "Ha ha ha, người của Trương gia các ngươi lẽ nào không thể giết được sao? Lâm Phi ta tốt xấu cũng là tam thiếu gia Lâm gia, muốn giết ai thì giết, một vài tên đệ tử Trương gia mà thôi, chờ chút ta giết tất cả các ngươi, để cho trên đường xuống Hoàng tuyền còn có bạn đồng hành."
"Cuồng vọng."
"Lớn mật!"
Hai huynh đệ này chưa từng bị người nào khinh thị như vậy, nhất là lại còn từ tên tam thiếu gia phế vật của Lâm gia, ngại sống lâu quá rồi hay sao, lại còn muốn giết tất cả bọn họ, thật sự coi mình là Thiên Vương lão tử rồi sao.
"Đại ca, chúng ta đồng loạt ra tay, làm thịt tiểu tử này!" Trương Quảng Phi cười nhạt.
"Được, cùng tiến lên!" Một đao có thế giết mười người, hai người huynh đệ bọn họ cũng không dám xem thường.
Hai huynh đệ một trước một sau lập tức xuất kích. Một dùng kiếm, một dùng đao, đao kiếm xác nhập.
"Đao Kiếm Tề Minh!"
Đây chính là một môn công kích tổ hợp của hai huynh đệ bọn họ, một người công kích phía trước, một người công kích phía sau, phân tán sức chú ý của đối phương, một kích liền có hiệu quả.
Hai người đều là nhân vật lợi hại, không ra tay thì thôi, vừa ra tay thế như lôi đình, không để cho Lâm Phi có cơ hội phản kích.
Lâm Phi lại cắn một quả cây rừng, lần nữa lười biếng nói.
"Phối hợp không tệ, đáng tiếc tốc độ quá chậm, tất cả đều là kẽ hở, cho nên hiện giờ các ngươi đều có thể chết được rồi."
Hai người bọn họ mặc dù chưa tính là cao thủ, nhưng một tên cái phế vật như Lâm Phi mà dám kiêu ngạo trước mặt bọn họ, bọn họ phát thệ nhất định phải dằn vặt Lâm Phi thật kỹ.
Chẳng qua, ý tưởng này vừa lướt qua trong đầu thì một màn chấn động đã xuất hiện.
Lâm Phi trái phải cùng chém ra một đao như bạch sắc quang mang từ trên không chém xuống.
"Hừ, có chút công kích này..." Đại ca Trương Quảng Lâm còn chưa nói xong, sắc mặt kịch biến, phảng phất như nhìn thấy một chuyện không thể tin, thân thể như bị trói buộc không thể di động, toàn bộ dường như bị xé nứt, nhất thời nổ tung, lúc sắp chết còn thấy thân thể đệ đệ đồng dạng cũng nổ tung, giống y như hắn.