Trương Vô Địch thản nhiên nói, giống như mỏ vàng này không có liên quan gì tới hắn vậy.
Lâm Phi cũng không hứng thú gì với chuyện thi đấu này cả, dù sao việc thi đấu cũng có thượng cấp quyết định rồi.
"Vậy ta cần phải bảo vệ ai?"
Trương Vô Địch cười gượng, "Tạm thời không rõ lắm, nhưng hẳn sẽ nhanh chóng biết được thôi, đến lúc đó ta sẽ bảo người thông báo cho ngươi, ngược lại sư đệ Lâm Phi à, thực lực tăng nhanh thật đấy, sư huynh cũng không theo kịp rồi."
Lâm Phi giật mình, không ngờ Trương Vô Địch lại nói như vậy, hắn liền cười khiêm tốn nói, "Ờ thì vận khí ta tương đối tốt...."
Hai người hàn huyên với nhau qua lại mấy lời chẳng có mấy lời quan trọng, cũng chỉ có những chuyện liên quan tới thành Sơn Hà này mà thôi.
Sau nửa canh giờ bọn họ đi từ trong phòng ra.
"Nghe nói hiện giờ ngươi đang ở Công hội Phù Văn? Quyết định bao giờ chuyển qua đây?" Trương Vô Địch tùy ý nói.
Lâm Phi suy nghĩ một chút rồi nói, "Bên kia ta còn có chuyện phải xử lý, hẳn ba ngày sau đi!"
Sau khi làm giúp chuyện ở Công hội Phù Văn xong, Lâm Phi hoàn toàn có thể dành ra thời gian, ba ngày có lẽ là đủ rồi, không cần kéo dài.
"Vậy theo lời ngươi nói, ba ngày sau lại tới!" Trương Vô Địch nói, "Đúng rồi, sau khi rời khỏi đây chú ý một chút, đám người Hạ Xuyên sẽ gây rắc rối cho ngươi đấy!"
Lâm Phi cười nói, "Đa tạ sư huynh nhắc nhở, thằng nhóc Hạ Xuyên kia nếu dám dẫn người đến đây, sư đệ nhất định sẽ khiến bọn họ biết cái gì là hối hận!" Dứt lời, trong mắt hắn lập tức xuất hiện hàn ý.
Trương Vô Địch đều thấy rõ toàn bộ, trong lòng vô cùng hoảng sợ, "Sát khí của sư đệ thật hung dữ, rốt cuộc sao tu luyện ra được!"
....
Khi chuẩn bị đi ra khỏi Kim Phong Tế Vũ lâu.
"Huynh đệ Lâm Phi, xin chờ một chút!"
Lâm Phi ngẩng đầu, "Ngươi là?"
Người trước mắt không rõ là ai, Trương Vô Địch thấy vậy bèn giải thích, "Lâm sư đệ, vị này chính là đại tổng quản Dương Khiêm của Kim Phong Tế Vũ lâu."
Lâm Phi không biết vị đại tổng quản này tìm mình làm gì, liền khách khí nói, "Tham kiến Dương tổng quản."
Thái độ của Dương Khiêm rất nhiệt tình, "Huynh đệ Lâm Phi tuổi trẻ tài cao, lâu chủ đại nhân nhà ta mời tiểu huynh đệ ngồi xuống!"
"Lâu chủ nhà ngươi muốn gặp ta?" Lâm Phi không khỏi hiếu kỳ, bản thân không đáng là gì, sao có thể được mời đi được, đến Trương Vô Địch cũng mang vẻ mặt bất ngờ như vậy.
Lâu chủ Kim Phong Tế Vũ lâu, Trương Vô Địch đã từng gặp qua một lần, hoàn toàn không khách khí như vậy, nên hắn có chút hâm một nhìn về phía Lâm Phi.
Dương Khiêm đều nhìn thấy hết biểu hiện của đối phương. Kim Phong Tế Vũ lâu ở thành Sơn Hà ngoại trừ quận vương và mấy gia tộc hữu hạn ra chính là sự tồn tại cực vô phách, bất cứ kẻ nào nhận được lời mời chắc hẳn sẽ hưng phấn không thôi, vậy mà trên mặt đối phương lại không thấy bất cứ vẻ vui sướng nào.
"Huynh đệ Lâm Phi gặp lâu chủ thì tất cả nghi vấn đương nhiên đều được giải đáp rồi!"
Lâm Phi suy nghĩ một chút rồi nói, "Vậy làm phiền Dương tổng quản rồi."
Lâu chủ mời, đương nhiên Lâm Phi không thể cự tuyệt rồi. Địa vị của hai người không giống nhau, có thể lập nên Kim Phong Tế Vũ lâu đương nhiên có bản lĩnh của bọn họ, hắn chẳng qua chỉ là một đệ tử nội môn nho nhỏ, cũng chẳng có gì đặc biệt.
"Sư đệ, sau khi gặp lâu chủ, nhớ không cần phải tự đại, không được để Thần Vũ môn mất mặt!"
Trương Vô Địch không kiềm chế được nhắc nhở, "Vị lâu chủ này có thực lực cấp bậc huyền linh đấy!"
Lâm phi hơi bất ngờ, vị lâu chủ của Kim Phong Tế Vũ lâu này lại có thực lực không tồi, huyền giả lên huyền sư, sau đó mới lên được huyền linh, phải trải qua hai đại cảnh giới đấy.
....
Dương Khiêm dẫn đường phía trước.
Diện tích của Kim Phong Tế Vũ lâu rất lớn, nơi đâu cũng đều là lầu gác nhà nước, không phải rực rỡ bình thường.
Trong mắt Lâm Phi, Kim Phong Tế Vũ lâu này cũng chỉ như vậy, không khác biệt mấy với khu nhà cấp cao về sau, chỉ không giống vẻ bề ngoài mà thôi.
"Tiểu tử này rất tốt, tâm tính trấn định, không bị ngoại vật hấp dẫn, khó trách có thể trở thành đệ tử đứng nhất ngoại môn, quả nhiên là thiên tài!"
Trong lòng Dương Khiêm thầm đánh giá.
Đây cũng là nhiệm vụ mà bề trên giao phó.
Nếu Lâm Phi biết bản thân khinh thường cảnh vật xung quanh lại được đánh giá là không bị ngoại vật hấp dẫn, chắc hẳn sẽ không kiềm chế được cười vang.
Dương Khiêm dẫn Lâm Phi tới một tòa lầu các.
"Lâu chủ ở bên trên, ngươi tự đi lên đi!"
Trước mắt Lâm Phi là một tòa lầu các với thiết kế cổ điển, hẳn đã không tốn ít bạc, quả nhiên là kẻ có tiền.
Gặp mặt một vị đại nhân, Lâm Phi ít nhiều cũng có chút khẩn trương, hắn liền hít thở sâu, sau đó mới chậm rãi đi lên bậc thang. Thấy Lâm Phi đã đi lên, Dương Khiêm lặng lẽ rời đi.
"Thảm lông này rất tốt!"
"Bức điêu khắc này không tồi!"
Ngoài mặt Lâm Phi biểu hiện bình tĩnh, trong lòng lại đang không ngừng phân tán sự khẩn trương của bản thân, lầm bầm lầu bầu vài câu.
Bước lên bậc thang, tiến vào một phòng khách được trang hoàng lịch sự tao nhã, đàn hương lượn lờ lộ ra một phong vị khác biệt, Lâm Phi không thích mùi hương này.
Vị lâu chủ này thật có hứng thú khác người.
"Vào đi, mời ngồi!"
Lâm Phi mới đi được vài bước thì lập tức trong phòng truyền tới giọng nói công chính vang dội, giống như tiếng chuông lớn không ngừng vang lên trong lòng, rất lâu không tiêu tan, nếu không phải có thần hồn cường đại thì chỉ một câu đã hù dọa hắn mất hồn mất vía rồi.
Lực lượng thật mạnh!
Thực lực huyền giả Lâm Phi xem thường, nhưng cường giả huyền linh chỉ cần một câu thì thần hồn của bản thân đã tan rã, quả nhiên đáng sợ, sau lưng cũng đã chảy một tầng mồ hôi lạnh rồi.
Từ sau khi lĩnh ngộ được cảnh giới phong, lòng tin của Lâm Phi đã tăng lên rất nhiều, hiện giờ được nghe một câu của cường giả huyền linh mà tim đã chấn động, áp lực cực đại, hắn phát hiện bản thân đã xem thường cường giả của đại lục này rồi.
Thật không ngờ lại khiến người khác phải bàng hoàng như vậy.
Chỉ một câu nói khi nãy dùng Âm Ba Công đánh tới, người bình thường gặp phải sẽ chấn động cả trái tim, mất hồn mất vía, khó tránh khỏi xấu mặt, dù muốn khôi phục cũng nhất định mất một khoảng thời gian.
Nhưng Lâm Phi này chỉ mất chưa tới ba lần hô hấp đã khôi phục lại bình thường, thật ngoài sức tưởng tượng.
Đứng nhất ngoại môn, danh xứng với thực.
....
Lâm Phi ngồi xuống, trong lòng thấp thỏm.
Rèm được kéo ra, một trung niên áo đen chậm rãi bước ra.
Lâm Phi ngẩng đầu lén dò xét, trung niên kia để bộ râu cá trê, lộ ra khí tức uy nghiêm, dường như đã có kinh nghiệm thượng vị, trên người ngập tràn khí tức thượng vị giả, phong cách lẫn cử chỉ toát ra vô tận uy nghiêm, giống như nếu ai vô lễ với hắn, ngay sau đó sẽ chết bởi lôi đình nhất kích vậy.
"Nội đệ tử Thần Vũ môn Lâm Phi bái kiến lâu chủ!"
Lâm Phi đứng dậy nghiêm túc nói.
"Thần Vũ môn đã dạy ra được một đệ tử giỏi, không tồi, không tồi!"
Giọng nói của nam nhân trung niên trước mặt lộ ra sự uy nghiêm, giọng điệu lúc này trở nên hòa ái dễ gần, khí tức thân mật, người không biết chuyện còn tưởng cả hai đã quen biết nhau từ lâu.
Lâm Phi đã khởi động một trăm hai mươi phần trăm tinh thần, sợ bản thân nói điều gì sai khi đối mặt với một nhân vật lớn như vua Alexandre này.
Vị lâu chủ Kim Phong Tế Vũ này toàn thân lộ ra cỗ năng lượng mạnh mẽ, giống như chỉ cần ra tay thì chính là sát khí lôi đình vậy.
Lâm Phi không dám nói lung tung, cường giả huyền linh dù là Thần Vũ môn cũng phải khách khí.
Nam nhân trung niên lại nói, "Con người ngươi không tồi, trước khi mỏ vàng được chứng thực, ngươi chỉ cần bảo vệ người tốt là được, Kim mỗ suốt đời không quên!"
Không đợi Lâm Phi mở miệng hỏi thăm, đại tổng quản Dương Khiêm lại lần nữa xuất hiện.
"Huynh đệ Lâm Phi, mời đi lối này!"
Lâm Phi nghẹn họng, đứng dậy đi ra ngoài.
"Lâu chủ, người này không tồi đúng không!"
Người nói chuyện chính là phó lâu chủ Dương Khải.
"Đệ tử giỏi hiếm thấy, Thần Vũ môn thật có phúc khí!"
"Kim thiên kim có Lâm Phi bảo vệ, có lẽ sẽ không xảy ra nguy hiểm gì!" Dương Khải nói, "Huống chi còn nhận được tin tức, Lâm Phi là một phù sư, quả nhiên thiên phú rất tốt!"
"Ngươi nói không sai, chỉ có điều khiến ta lo lắng, chính là tiểu nữ không thích." Nam nhân trung niên day trán, dường như tiểu nữ trong lời nói này không dễ tiếp xúc.
Dương Khải cười nói, "Điều này cũng khó nói, chúng ta mở mắt chờ xem là được rồi!"
Sau khi rời khỏi lầu các, Lâm Phi vẫn mờ mịt chẳng hiểu gì cả.
Lầu chủ này rốt cuộc có mục đích gì, đích thân mời mình tới nói mấy câu liền dứt, chẳng lẽ để hạ mã uy một lần sao? Không thể nào hiểu nổi.
Suy nghĩ thật lâu nhưng mãi vẫn không nghĩ ra được nguyên do vì sao, Lâm Phi đành thôi không nghĩ nữa.
"Dương tổng quản, nghe ý tứ của lâu chủ là muốn để Lâm mỗ bảo vệ người nào đó, không biết người kia là ai? Có thể thông báo một chút, ta cũng có thể chuẩn bị cho tốt đi!"
Lâm Phi quyết định hỏi ý Dương Khiêm.
Dương Khiêm cười nói, "Huynh đệ Lâm Phi, không cần gấp gáp, việc này đối với ngươi chỉ có lợi không có hại, đến lúc đó sẽ biết!"
Nói vậy cũng như không, trong lòng Lâm Phi cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Đành chịu thôi, người ta là cường giả huyền linh, bản thân căn bản không có khí lực để nói lại.
....
Đi ra khỏi tổng bộ Kim Phong Tế Vũ lâu.
Lâm Phi phát hiện xung quanh tồn tại rất nhiều thám tử với bộ dạng dáo dác, không phải kẻ ngu cũng nhìn ra được bọn họ đang nhìn chằm chằm Kim Phong Tế Vũ lâu.
"Không biết sống chết!"
Nhìn qua một góc đường, Lâm Phi không khỏi sa sầm mặt, thám tử theo dõi sau lưng, Lâm Phi vừa xoay người đã đi vào một ngõ nhỏ.
Quả nhiên đằng sau có hai người theo đuôi, vậy mà vẫn không biết đã bị người ta phát hiện.
Hai kẻ kia đuổi theo vào ngõ nhỏ, sau đó phát hiện không thấy ai nữa.
"Người đâu, đi đâu rồi!"
"Tìm, nhất định phải tìm ra."
Hai kẻ kia nổi giận, đồng thời lộ vẻ sợ hãi, dường như điều này đối với bọn họ mà nói là vô cùng quan trọng.
"Hai vị có phải muốn tìm tại hạ?"
Bóng dáng Lâm Phi xuất hiện sau lưng bọn họ như pho tượng quỷ mị không ảnh.
Hai kẻ kia giật mình kinh ngạc, nhận ra điều không ổn, cảm thấy lời nói khi nãy đều đã bị nghe thấy hết, lập tức hét lớn, "Chớ cho hắn cơ hội, bắt tiểu tử này lại!" Một trái một phải cùng đánh về phía Lâm Phi.
Năng lượng thần hồn của Lâm Phi mở ra, bọn họ theo dõi Lâm Phi chắc chắn là tìm được chết.
"Nằm xuống cho ta!"
Thân người Lâm Phi như ảnh, hai cánh tay đánh tới hai người trước mặt, nặng nề nện lên lồng ngực bọn họ, khiến bọn họ trực tiếp bay ra ngoài, mất khả năng chiến đấu.
Hai người bay ra ngoài, nhận ra mình đã gặp phải khúc xương cứng, sao kẻ này lại lợi hại như vậy.
"Bốp!"
Đầu của một kẻ trong số đó nổ tung như trái dưa hấu, trắng đỏ lẫn lộn trên mặt đất trong con hẻm nhỏ, đã chết.
"Nói cho ta biết, ai ra lệnh cho các ngươi theo dõi ta?"
Một kẻ khác còn chưa hoàn hồn, một cái chân to lập tức giẫm lên mặt kẻ đó, vô cùng thống khổ.
"Đừng giết ta, ta là người của bang Thiên Hạ!" Thám tử cầu xin nói.
Thám tử kia đã bị dọa đến mức sắc mặt trắng nhợt, hai người bọn họ đến cả một chiêu cũng không đỡ nổi, một chết một bị thương, đối phương như cánh cửa sắt, bản thân đâu dám mạnh miệng, sợ chính mình sẽ theo gót tay thám tử kia.