“Giết chết Võ đạo ngũ trọng thiên, Nam Thiên, thu được năm trăm kinh nghiệm!”
“Giết chết Võ đạo lục trọng thiên, Phương Trữ, thu được tám trăm kinh nghiệm!”
Khụ khụ khụ...
Trong khoảng thời gian tầm mười lần hít thở, Lâm Phi sử dụng Hắc Sát đao giết chết toàn bộ kẻ địch truy tìm mình, vốn dĩ trên người có vết thương, lại trải qua động tác kịch liệt làm ảnh hưởng đến vết thương, miệng vết thương lại rách ra lần nữa.
“Hắc Sát đao quả không hổ là bảo đao, chắc chắn là cực phẩm phàm binh!”
Cảm nhận được trên thân đao truyền ra sát ý lạnh như băng, Lâm Phi như si như cuồng, vô cùng vui sướng, lần này mình thực sự đã nhặt được một thứ đồ tốt, đây có thể nói là thần binh lợi khí chân chính.
Sau khi giết người, tiếp theo đương nhiên là tìm chiến lợi phẩm.
Về việc người của Đao Thần Tông sẽ có thái độ gì sau khi biết, Lâm Phi lười không muốn quan tâm.
Toàn bộ ba cỗ thi thể đều bị chém thành hai phần, cực cho Lâm Phi lúc xuống tay phải để ý để không phá hỏng đồ vật trên người bọn họ, lật qua lại thi thể, nhanh chóng tìm ra được mấy bình Bạch Ngọc, vừa mở ra lập tức ngửi được hương thơm tỏa ra.
“Bạch Ngọc đan!”
Tức thì hai mắt Lâm Phi sáng lên.
Kể từ khi bị lão già kia đánh trọng thương đến giờ, Lâm Phi thiếu đan dược chữa thương nên thương thế mãi không bình phục, điều này khiến hắn vô cùng bận tâm.
Bạch Ngọc đan thuộc loại hạ phẩm đan dược, so với các loại đan dược tầm thường khác có tác dụng gấp bội, trước giờ chúng là đan dược trị thương được để tử các môn phải lớn mang theo bên mình, thuộc loại đan dược tinh phẩm.
Phàm phẩm đan dược, hiển nhiên có giá cả xa xỉ, nếu mua bằng bạc, một viên Bạch Ngọc đan phải tốn ít nhất vài trăm lương bạc, mười viên Bạch Ngọc đan có giá lên đến mấy ngàn lượng bạc, dẫn đến tình trạng nhu cầu ít, giá lại cao nên càng ít người mua.
“Đệ tử Đao Thần tông thật giàu có, ra đường mang theo cả Bạch Ngọc đan nữa này! Đúng lúc ta cần dùng để trị thương, Lão chết tiệt gì đó e là không thể nghĩ đến tình huống này đâu!”
Quả thật Lâm Phi vô cùng vui sướng, có được đan dược trị thương, giúp tăng tốc độ hồi phục thương thế, rút ngắn một đoạn thời gian, không cần lo lắng vì chuyện này nữa.
Ba cái bình, tổng cộng chỉ có bốn viên Bạch Ngọc đan, Lâm Phi cũng không thất vọng, đệ tử ngoại môn có thể có Bạch Ngọc đan, đãi ngộ như vậy cũng không phải tốt thường. Hắn lại không nghĩ tới, mấy viên Bạch Ngọc đan này là do Trình Thiệu Văn lấy ra, để cổ vũ tinh thần mấy người đệ tử đi tìm hắn.
Lâm Phi thu lấy đan dược, ngân phiếu, vứt thi thể vào trong hốc cây, coi như đã chôn cất thi thể xong rồi.
“Bọn họ có thể tìm thấy nơi này, chắc có lẽ những người khác cũng đi tìm xung quanh đây, nếu không có Hắc Sát đao, cộng thêm phát hiện ra Bạch Ngọc đan, nói không chừng ông đây đã chết luôn rồi, hiện tại thì….”
Hai mắt Lâm Phi nheo lại, toàn thân nhất thời tỏa ra hung quang vốn chỉ thuộc về yêu thú.
“Trước tiên kiếm chút lợi ích rồi tính tiếp, ông đây cũng không dễ bắt nạt như thế!”
...
Cùng lúc đó!
Hắc Thủy sơn mạch, trên một gò đất, không khí trở nên vô cùng căng thẳng, giọng nói tức giận vang lên.
“Lẽ nào lại thế! Rốt cuộc là ai nhân lúc bản công tử không đến dám ra tay giết đệ tử Đao Thần tông, quả là chán sống rồi.
Công tử áo tím Trình Thiệu Văn vẻ mặt xanh xám, nhìn qua lúc này vô cùng dữ tợn, còn trước mặt hắn ta là một tên đệ tử Đao Thần tông bị dọa sợ, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, sợ chọc giận con trai của tông chủ.
Trình Thiệu Văn đúng là con trai thứ năm của tông chủ Đao Thần tông đương nhiệm.
Bởi vì sinh ra thứ năm, trở thành người con trai thứ năm, hơn nữa thiên phú cũng lại tốt hơn, nên cuộc sống của Trình Thiệu Văn ở tông môn không hề êm đềm, thường thường bị các đại ca đàn áp, Trình Thiệu Văn tâm cao khí ngạo, lại có thiên phú tốt, sao có thể cam tâm chịu bị bắt nạt, vì thế hắn tính đi đến Hắc Thủy sơn mạch, kiếm một con yêu thú mới sinh để gia tăng thực lực của mình.
Vô ý phát hiện quỷ khỉ Xích Dương, huyết mạch thượng cổ và quả Xích Dương giúp tăng sức mạnh thân để, cho dù là loại nào trong hai loại, đều có thể làm người khác đỏ mắt ghen tị, truyền ra bên ngoài không biết có bao nhiều người điên cuồng vì nó.
Nhìn thấy bảo vật sắp thuộc về mình, kết quả thức ăn đến miệng còn bị người khác cướp mất, Trình Thiệu Văn tức phát điên, dùng quan hệ điều động hơn một trăm đệ tử Đao Thần tông, phong tỏa khu vực quỷ khỉ Xích Dương, tìm kiếm tên trộm bị trọng thương kia.
Không nghĩ tới, người chưa tìm được đã lần lượt truyền đến tin xấu vài đội ngũ tìm người bị giết chết.
Trình Thiệu Văn bộc phát tức giận lần nữa.
“Ăn hại, toàn bộ đều là một đám ăn hại, thời gian năm ngày, ngay cả một tên tộm bị trọng thương cũng không tìm được, bây giờ đội tìm người lại còn bị giết, giữu các ngươi lại có tác dùng gì hả?”
“Ngũ công tử bớt giận!”
…
Triệu Văn thấy Trình Thiệu Văn tức giận, vốn im lặng cũng phải mở miệng.
Thực tế, tâm tình Triệu Văn lúc này cũng không tốt.
Rõ ràng chiến kĩ Nhất Đao Vạn Lí hôm trước đã đánh trọng thương đối phương, cho dù có sử dụng bí thuật để trốn thoát, e là cũng không trốn đi xa được, thế nhưng đã qua năm ngày, hơn một trăm tiểu đội tìm kiếm vẫn không thu được kết quả, tên trộm kia giống như vô cớ biến mất, khiến người ta khó mà lí giải.
“Cút sang một bên.”
Triệu Văn là lão nhân bên cạnh Trình Thiệu Văn từ nhỏ đến lớn, Triều Thiệu Văn không thể nổi giận với lão bộc nhân của mình, cũng là bề tôi đã cứu mình không biết bao nhiêu lần nên đành trút giận lên đám đệ tử Đao Thần tông.
Đệ tử Đao Thần tông kia như được đại xá, vội vàng rời khỏi nơi thị phi này.
“Văn thúc, tên trộm kia trốn thoát thật rồi sao?”
Hiển nhiên Trình Thiệu Văn không cam tâm, hắn ta không muốn bỏ qua bất cứ thứ gì trong số đồ vật kia, hắn ta hận tên trộm xuất hiện thần bí kia thấu xương, ăn không ngon ngủ không yên.
“Tuyệt đối không thể! Trung cấp chiến kĩ của già dù là cao thủ cương khí muốn chống lại, còn phải cẩn thận từng li từng tí.” Ngữ khí của Triệu Văn lạnh như băng, không hề tức giận: “Tên trộm kia không hề đề phòng, cho dù hứng chịu phần nhiều hay phần ít lực công kích của Nhất Đao Vạn Lí, hắn cũng không thể chịu được, chắc chắn thân thể đã bị trọng thương, không thể bình phục trong một thời gian ngắn, nên có lẽ người chém giết đội tìm kiếm của chúng ta mấy ngày nay chắc là đồng lõa của hắn. Người ngoài chắc chắn không có gan động thủ với đệ tử của Đao Thần tông.”
Suy nghĩ về tình trạng hiện giờ, mọi người đều nghĩ hai người có liên quan đến nhau.
...
“Đồng lõa!”
Trình Thiệu Văn nghiến răng nghiến lợi: “Vậy theo Văn thúc thấy, chúng ta nên xử lý đồng lõa của tên trộm kia thế nào?”
Triệu Văn trầm ngâm một lúc, khinh thường nói: “Đồng loã của tên trộm kia, dựa theo cách giết người, có thể nói là người dùng đao khá, thực lực không phải quá mạnh, nếu không sẽ không cần phải đánh lén. Thời gian công tử phong tỏa khu vực này không ngắn, cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ gây sự chú ý của những người có ý đồ xấu, vô cùng không ổn, hiện giờ tốt nhất là già cùng công tử tự mình ra tay, giết chết đồng lõa của tên trộm kia!”
Trình Thiệu Văn thiên phú xuất chúng, hơn nữa còn là con trai thứ năm của tông chủ, muốn loại tài nguyên gì cũng có, từ lúc nhỏ đã tu luyện đến thực lực Võ đạo thất trọng thiên, cộng thêm vài môn Huyền giai công pháp, Võ đạo thất trọng thiên bình thường cũng không phải đối thủ của hắn. Khuyết điểm duy nhất của Trình Thiệu Văn nhờ vào tài liệu chất đống để phát triển nên kinh nghiệm thực chiến Võ đạo vô cùng ít ỏi.
Nếu là bình thường, Triệu Văn sẽ không giám nói như thế.
Hiện giờ tên trộm kia cùng đường, đồng lõa của hắn chắc chắn sẽ xuất hiện, thực lực không ra đâu vào đâu, cho dù cả hai người kia cùng lên cũng không phải là đối thủ của công tử, Triệu Văn vô cùng yên tâm.
Nghe vậy, Phùng Thiệu Văn chợt loé lên hung quang.
“Ý kiến hay, mặc kệ bọn họ là ai, bản công tử nhất định phải chém chết bọn họ!”