Chẳng lẽ hắn thật sự nghĩ rằng vỏ đao này có thể dễ dàng cầm lên sao?
Người như thế, Trương tổng quản không biết đã gặp qua bao nhiêu rồi, mỗi người đều tự tin mười phần, kết quả thì vẫn chỉ là làm việc tốn thời gian mà thôi. Về phần vì sao giá cả lại thấp như vậy, nguyên nhân kỳ thật vô cùng đơn giản, chính là muốn lợi dụng vỏ đao này để mở rộng danh tiếng.
Danh tiếng của Thiên Chuy Bách Luyện ở vương triều Bất Lạc không tính là nhỏ, nếu như bán lại vỏ đao mà đã rất lâu rồi chưa có bán thì không thể nghi ngờ gì nữa, chuyện này có thể làm tăng thêm danh tiếng được. Một chiếc vỏ đao không thể hòa tan, người bình thường lại không có cách nào sử dụng vỏ đao, nhất định sẽ trở thành một thứ gì đó bị lãng quên trong góc phòng. Đây cũng là lý do vì sao Trương tổng quản lại mang cái này đến.
Không phải là ngươi có thần lực kinh người hay sao, vậy thì mua vỏ đao này đi, để làm tăng thêm thanh danh Thiên Chuy Bách Luyện.
Nếu ngươi không có thần lực kinh người, vậy liền lấy cái này để đả kích đối phương một chút.
Đây chính là chuyện tốt một mũi tên trúng hai con nhạn đó.
...
“Các hạ, nếu có thực lực này thì cứ việc mua vỏ đao này đi. Nghĩ đến việc vỏ đao này sẽ ở trên tay của các hạ, vậy thì chắc chắn sẽ trở nên mạnh hơn, nổi bật hơn.” Trương tổng quản thật không hổ danh là người buôn bán.
“Vậy thì tại hạ sẽ không khách khí nữa.”
Lâm Phi suy nghĩ cẩn thận hết thẩy mọi thứ thì tự nhiên sẽ không hề khách khí nữa, thật vất vả lắm mới gặp được vỏ đao của Hắc Sát đao, nếu như không lấy nó về tay thì hắn sẽ hối hận suốt cả đời này.
Quan trọng là, có vỏ đao này rồi thì không cần phải mang theo các loại vũ khí khác nữa, tránh phải làm những việc dư thừa.
“Lên!”
Vì để che dấu một thân Thần Lực nên Lâm Phi vẫn chưa đem toàn bộ Thần Lực mà mình có xuất ra ngoài. Hắn miễn cưỡng bày ra một bộ dạng chật vật, lại vừa vặn khua chân khua tay một chút, rơi ở trong mắt người ngoài chính là loại trạng thái bị dồn đến đường cùng.
Diễn trò, Lâm Phi hắn biết.
Lần đầu tiên, Lâm Phi cầm không lên.
Kỳ thật, sức nặng của vỏ đao này bất quá chỉ là hơn năm mươi cân thôi, dựa theo tình hình trước mắt thì Lâm Phi có thể thoải mái cầm lấy nó. Nhưng mà, hắn lại không có làm như vậy.
Huyền Thiên đại lục không bằng những nơi khác, che giấu thân phận thì không có gì là sai.
...
“Người trẻ tuổi chung quy vẫn là người trẻ tuổi, Thần Lực kinh người thì như thế nào, vỏ đao này hơn mười năm nay vẫn không có người nào có thể cầm lên được. Không phải ngươi chỉ tùy tiện liền có thể cầm lên được.” Trương tổng quản cười lạnh trong lòng.
Người như thế ông ta gặp nhiều rồi, dùng vỏ đao đến để đả kích đối phương, vừa không có thất lễ, vừa không có làm mất thanh danh của Thiên Chuy Bách Luyện.
Làm lại lần thứ hai, Lâm Phi hét lớn lên một tiếng, một tay giống như những móng vuốt sắc nhọn chộp lấy vỏ đao. Vỏ đao nguyên bản không có một chút sứt mẻ nào, vậy mà dưới một chưởng như vậy lại có thể bị nắm lên. Cho dù trọng tâm cơ thể có chút không vững, có hơi lay động một chút, nhưng mà một bàn tay không được tính là quá thô to lại có thể dễ dàng nắm được vỏ đao giơ lên không trung mà không cần tốn nhiều sức lực, bạch quang chợt lóe, không khí xung quanh hết thảy đều thay đổi. Trương tổng quản sợ hãi nhảy dựng lên một cái, nếu như không phải tâm tính của hắn cao, thì nói không chừng đã làm ra chuyện gì mất mặt rồi.
“Vỏ đao này thật sự không tệ, tuy rằng có nặng một chút nhưng miễn cưỡng vẫn có thể sử dụng được.”
Kỳ thật, một đao vừa rồi kia là Lâm Phi cố ý dùng để dọa người.
Lâm Phi há lại ko biết vẻ mặt Trương tổng quản thay đổi như nào, vì vậy hắn mới sử dụng huyền khí mà phóng ra một đao để đối phương biết rằng mình ko phải loại người có thể bị kẻ khác tuỳ ý cười nhạo.
“Ngươi... Ngươi làm sao có thể cầm nó lên được?” Trương tổng quản rõ ràng rất hoảng sợ, sắc mặt đều thay đổi rồi, dường như không thể tin được là nam nhân áo choàng đen này lại có thể thúc dục được vỏ đao. Một đao vừa rồi kia không thể nghi ngờ gì nữa chính là minh chứng tốt nhất cho chuyện này.
Một đao lạnh như băng, lạnh đến thấu xương như vậy không phải ai cũng có thể làm được.
...
Sau hia lần vung lên Lâm Phi liền đem vỏ đao thu hồi lại.
Trong khoảng thời gian gần ba tháng, hắn đã sớm quen với cái khí tức lạnh lẽo của Hắc Sát đao rồi. Vỏ đao này không có lạnh đến như vậy nên Lâm Phi có thể dễ dàng nắm giữ được nó mà không phải chịu nửa điểm ảnh hưởng nào, tâm tình lại càng tốt hơn.
“Đây là ngân phiếu một vạn lượng.”
Ở dãy núi Hắc Thủy hắn đã chém giết không ít đệ tử chân truyền của Đao Thần tông nên trong túi tiền không có thiếu bạc, liền sảng khoái rút ra ngân phiếu một vạn lượng.
Trương tổng quản miệng mở ra, sau vài lần hô hấp mới bừng tỉnh lại. Vỏ đao vẫn luôn không có người nào có thể thôi thúc được, rốt cục cũng đã bị người ta thôi thúc rồi, hơn nữa còn có thể phóng xuất ra hai đao mang.
Nam nhân áo choàng đen này không đơn giản a! Trương tổng quản thầm nghĩ.
Vỏ đao vô danh này có sức nặng lên đến hơn năm mươi cân, cho dù là đã mời hết các danh sư Thiên Chuy Bách Luyện ở nơi này tập hợp lại cũng vẫn không thể tìm thấy bất kỳ thông tin nào về nó. Vậy mà nay lại bị người ta điều khiển như vậy, quả thật khó có thể tiêu hóa được.
“Chúc mừng các hạ, có loại thần binh lời khí này trong tay thì tất nhiên sức chiến đấu có thể tăng lên được gấp đôi!”
...
Sau khi thu hồi vỏ đao. Lâm Phi cũng không có đi xem những loại binh khí bình thường khác nữa, cũng không có so sánh sự phù hợp của vỏ đao đối với sự động thủ của chính mình.
Cho dù có sử dụng vỏ đao này như một loại vũ khí thì ít nhiều cũng sẽ có sự khác biệt, sử dụng trong một khoảng thời gian dài rồi thì tự nhiên cũng sẽ hiểu được sự kỳ diệu của nó, Điều này vốn dĩ những binh khí bình thường khác không thể nào so sánh được.
Một vỏ đao ko thua gì phàm binh thượng phẩm, Lâm Phi xem như là đã nhặt được một bảo bối lớn rồi.
Một vạn lượng bạc liền mua được một vỏ đao. Với cái giá như vậy nếu như là đổi lại thành một binh khí thượng phẩm khác, từng cái từng cái hơn mười vạn, mấy chục vạn, trăm vạn, thì cho dù có nằm mơ cũng không thể với tới được.
Đương nhiên, vận khí của Lâm Phi tốt, nếu đổi lại là trước kia thì đại khái cũng chỉ có thể trơ mắt mà nhìn thôi.
Từ Thiên Chuy Bách Luyện đi ra. Lâm Phi chuẩn bị mua một con ngựa tốt, ba tháng sau thời hạn thi đấu nửa năm rất nhanh sẽ tới, là thời điểm phải trở về Thần Vũ môn.
...
Thành Hắc Thủy không thiếu ngựa tốt.
Đồng thời cũng không thiếu các loại vật cưỡi thượng hạng là yêu thú. Chỉ cần ngươi có tiền, thì muốn loại yêu thú cấp bảy, cấp tám làm vật cưỡi cũng không có gì là kỳ quái cả.
Lâm Phi tiêu một ngàn năm trăm lượng, mua một tuấn mã ngày đi ngàn dặm, vật cưỡi là yêu thú thì tạm thời không có nghĩ đến, để tránh cho có người lại nhớ đến.
Lần trước đến Hắc Thủy sơn mạch, Lâm Phi một đường chạy như điên, lúc này trở về thì lại có vẻ thoải mái hơn rất nhiều, không cần phải chạy theo thời gian nên có chút nhàn nhã.
Từ thành Hắc Thủy đi ra, hắn liền giục ngựa chạy thật nhanh trên đường.
Sau nửa ngày, Lâm Phi đã giục ngựa tiến vào một rừng cây, người lui tới quanh con đường này không nhiều lắm, trông có vẻ khá cô quạnh, thường xuyên chỉ truyền đến tiếng chim hót.
Vừa mới tiến vào con đường trong rừng này.
Lâm Phi đã theo bản năng nhíu mày lại, con tuấn mã dưới thân dường như đã gặp phải loài yêu thú đáng sợ nào đó nên không dám tiếp tục bước nữa.
“Thần Vũ môn, Lâm Phi!”
Con đường bên trong rừng cây lập tức xuất hiện không dưới mười thân ảnh, vây quanh Lâm Phi cả phía trước lẫn phía sau.
Những người này vừa xuất hiện, trong đầu Lâm Phi lập tức toát ra hai chữ: Thổ phỉ.
Sự tồn tại của Hắc Thủy sơn mạch, thành tựu nhất chính là thành Hắc Thủy, đồng thời một cái thành tựu khác chính là một nhóm người gọi là Lưu phỉ, tất cả lưu phỉ đều là do một vài người lưu vong tạo thành, mỗi một người đều hung hãn đến cực điểm. Bởi vì những người này ở phía bên ngoài Hắc Thủy sơn mạch, lại còn là một đám hung hững cùng cực, vì thế nên có không biết bao nhiêu thương nhân, thậm chí là Võ giả đã chết ở trên tay bọn họ. Thêm nữa, bọn họ lại có tốc độ di chuyển như gió, trên cơ bản là không tìm thấy được hang ổ, nên nhất thời liền trở thành một sự tồn tại ở phía ngoài Hắc Thủy sơn mạch mà những người khác chỉ cần nghe thấy tin thôi cũng đã sợ mất mật rồi.
Lâm Phi cười khổ trong lòng, từ khi nào thì chính mình lại có vận khí tốt như vậy chứ. Buổi sáng mua được vỏ đao Hắc Sát đao, buổi chiều liền được gặp gỡ một đám thổ phỉ, cái loại vận khí này...
...
“Ta chính là Lâm Phi, các ngươi là ai? Vì sao muốn cản ta?”
Trước mắt có đến mười mấy tên thổ phỉ, trên người biểu lộ ra một loại khí tức hung tàn, thực lực toang thân cũng không hề kém. Cao nhất đã có thể đạt tới Võ Đạo thất trùng thiên, còn lại nếu không phải là Võ Đạo ngũ trùng thiên thì cũng là Võ Đạo lục trùng thiên.
Nhiều người vây quanh chính mình như vậy, Lâm Phi ngẫm lại cũng thấy có chút kỳ quái.
“Chúng ta đương nhiên là thổ phỉ rồi, hơn nữa còn là thổ phỉ chuyên muốn lấy mạng của ngươi!” Một tên thổ phỉ vóc dáng thấp bé, rung đùi đắc ý, giống như đã đem Lâm Phi trở thành người chết vậy, làm cho những người còn lại đều bật cười ha ha.