Mục lục
Vô Địch Thăng Cấp Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đánh bạn bốn vị Phù văn sư.

Lâm Phi rất xúc động, gần như lúc nãy đã… Nếu không phải đã tiếp thu được lý thuyết phù văn về không gian hư cấu học, phù văn Thần Thông, phù văn Khống Chế, hôm nay nói không chừng sẽ lật thuyền trong mương thật

Phá vỡ Thiên La Địa Võng, đó là nhờ dùng tới lý thuyết phù văn, có được hệ thống thăng cấp, có thể dễ dàng tra ra được chỗ sơ hở của trận pháp 

Cuộc tấn công trước đấy, người ngoài nhìn qua thì là công kích nhưng trên thực tế là Lâm Phi phá vỡ trận pháp  lỗ hổng, vì phá vỡ lỗ hổng đó mà đã tiêu hao không ít điểm.

Về phần tấn công thần hồn cuối cùng, Lâm Phi dựa vào Phong Chi ý cảnh. Nếu không phải hiểu rõ được cảnh giới, một đòn vừa rồi đoán chừng sẽ gây ra thương tổn lớn.

Lâm Phi không dám đánh chết bốn phù văn sư trước mắt này. 

Thế lực của Công hội Phù Văn khổng lồ to lớn, tạm thời đắc tội không nổi, cũng may trước đó tiết lộ không nhiều lắm, không sợ bọn họ nhìn ra cái gì.

Trước mắt muốn biết là kẻ nào ra tay với mình mới là quan trọng nhất, Lâm Phi không thích bị người không ngừng tính kế, đặc biệt là vừa mới có kinh nghiệm trước đó xong.

Cuộc tranh đoạt tháp Phù Văn của Công hội Phù Văn, bọn họ đều có thể nhúng tay vào trong đó, không phải do Lâm Phi không thèm để ý. 

“Lâm Phi, ngươi rất lợi hại, lần này chúng ta nhận tội!”

Triệu Cương yếu ớt nói một câu như vậy.

Lần này bọn họ nhận thua rồi. 

Hiện tại sống chết trên tay Lâm Phi, Triệu Cương chẳng qua là người bị ủy thác đi hại hắn, tội gì làm khó bản thân mình, về sau đáng chết cũng không đi làm.

Thu hồi trường đao, Lâm Phi lạnh lùng nói: “Nói cho ta, ai sai các ngươi tới?”

Lâm Phi lúc đầu cho rằng ít nhất phải tra tấn một chút, nhưng trước mắt thoạt nhìn không cần thiết làm như thế. Người này tương đối thành thật, miễn được nhiều phiền phức. 

“Bang Thiên Hạ!”

Triệu Cương phun ra ba chữ

Dường như nhiệt độ chung quanh chợt giảm xuống 

Trong lòng Lâm Phi đã sớm có đáp án, nghe được ba chữ bang Thiên Hạ, trong mắt không khỏi lóe lên ánh sáng sắc lạnh, rõ là chỗ nào cũng lợi dụng được, có thể cũng nhúng tay cả vào cuộc tranh đoạt ở tháp Phù Văn.

“Trừ các ngươi ra, còn có ai nữa?”

Triệu Cương vốn tưởng rằng Lâm Phi sẽ giận ngút trời, cuối cùng phát hiện bản thân vẫn cứ xem nhẹ Lâm Phi. Không biết vì sao, trong lòng nảy ra ý nghĩ kì quái: bang Thiên Hạ e là muốn bại trong tay Lâm Phi. Nhưng đến cả bản thân gã cũng không tin ý nghĩ này. 

“Chúng ta chỉ biết bốn người chúng ta ra tay hại ngươi, còn về những người khác chúng ta không biết. Mọi chuyện ta nói hết rõ hết rồi, hiện giờ chúng ta đi được chưa?”

Không phải là bọn họ không muốn bóp nát Truyền Tống phù, mà là sức mạnh của Lâm Phi quá lớn, đặc biệt là ở khoảng cách gần như thế, ngăn không được đòn tấn công của đối thủ.

Lâm Phi lắc đầu: “Các ngươi ra tay hãm hại ta thế, chẳng lẽ không nghĩ phải trả giá thật nhiều rồi mới đi à?” 

Ông đây ngậm đắng nuốt cay, tốn bao nhiêu thời gian như vậy, các ngươi trái lại nghĩ thật đơn giản nhỉ. Không ép bọn này ra bã thì hai chữ Lâm Phi viết ngược.

“Ta xem vật ngự hồn của ngươi không tệ, thanh U Minh Kiếm này ta muốn rồi.”

Khỏi nói nhiều, Lâm Phi thu lại U Minh kiếm. 

Trước đó, Lâm Phi cảm thấy Thần Hồn Ngự Kiếm của Triệu Cương cực kì lợi hại. Đáng tiếc một thanh U Minh kiếm như vậy sức mạnh cũng không lớn lắm, dùng chỉ được gọi là tiện thôi.

Thần hồn Châm, không gặp chuyện quan trọng sẽ không ra tay, Thần Hồn Ngự kiếm vừa vặn có thể dùng để che giấu. Trong lòng hắn nảy ra một ý nghĩ cổ quái lập dị.

Nếu đụng phải mấy thanh trường kiếm, hoàn toàn có thể tạo ra kiếm trận, sức mạnh càng lớn mạnh hơn. 

Trước mắt, lực lượng thần hồn của hắn mạnh vô cùng, hoàn toàn hơn hẳn của Triệu Cương, huống chi hắn tu luyện thần hồn công pháp “ Linh lực Cửu Trọng Thiên”, lực lượng thần hồn  của Lâm Phi hoàn toàn chiếm ưu thế.

Triệu Cương nào dám ho he, U Minh kiếm là át chủ bài lớn nhất của gã, bị đoạt đi rồi, cũng gần như mất đi sự trợ giúp lớn nhất. Nhưng gã cũng hiểu rõ, nếu không đáp ứng, Lâm Phi tuyệt đối không cho mình sống yên

“Các ngươi nữa!” 

Ba người kia cũng không đoán được, Lâm Phi bá đạo như thế, thẳng tay đoạt đi U Minh kiếm của Triệu Cương, đây là một thanh phàm binh trung cấp, nói lấy là lấy luôn

Bọn họ thì có thể có gì chứ, Thần Hồn Ngự kiếm này  trình còn chưa đủ đạt được nhưng nhìn thấy ánh mắt lướt qua của Lâm Phi, trong lòng phát lạnh, khẽ cắn môi, lấy ra này nọ.

“Phá Thạch Đầu?” 

Ba người ban đầu có xuất ra hai cục đá phát ra ánh sáng

Té ra là một kẻ quê mùa, phù văn Tinh Thạch còn không biết, thật không biết thế nào mà thành được phù văn sư, chẳng lẽ người của Công hội cho tới bây giờ không chỉ dẫn qua sao?

Trong lòng nghĩ vậy, bọn họ cũng không dám nói hẳn ra, nhỡ đâu bị nhìn ra thì xui xẻo cả lũ. 

Lâm Phi không biết nét mặt của mình lại làm bọn họ nảy ra ý nghĩ này, sau khi nhìn thấy bộ dáng kì quặc của bọn họ, cho dù họ che giấu rất giỏi nhưng vẫn bị bắt được.

“Chẳng lẽ tảng đá có vấn đề?”

Khi ánh mắt dừng ở mặt trên, Lâm Phi bừng tỉnh ngộ: “ Là phù văn Tinh Thạch, nhất định là phù văn Tinh Thạch rồi!” 

Lập tức, trong đầu Lâm Phi nhớ ra hình dạng của phù văn Tinh Thạch, nghe nói là loại tinh thạch có thể bổ sung thêm cho lực lượng thần hồn, điều hắn biết không chỉ có thế.

Tinh Thạch Phù Văn trừ có thể bổ sung lực lượng thần hồn đã bị tiêu hao, đồng thời cũng còn có thể làm lực lượng thần hồn mạnh hơn,  điều này lại liên quan đến một câu chuyện khác.

Lúc tham chiến tại cuộc tranh đoạt tại tháp Phù Văn, Trương Chấn Lạc từng đề cập tới tháp Phù Văn có thể sinh ra phù văn Tinh Thạch, lúc đó Lâm Phi cực kỳ chú ý. 

“Vận may của ta không tệ, tầng năm của tháp Phù Văn lại có được phù văn Tinh Thạch.”

Ba người kia vì muốn sống mà không dám giữ lại phù văn Tinh Thạch, chưa tính đến Triệu Cương bị cướp U Minh kiếm đi, bọn họ còn cách nào chứ, đành trơ mắt giao ra vậy.

Trong lòng cùng lúc đó cũng buồn bực, sớm biết Lâm Phi không biết phù văn Tinh Thạch, đánh chết bọn họ cũng không giao ra nhé. 

“Lần này coi như các ngươi may, lần sau gặp phải ta không phải là bằng mấy thứ này có thể cứu các ngươi được đâu!” Lâm Phi lạnh lùng nói.

“Lâm thiếu, người yên tâm, chúng ta hết lòng làm việc cho người, chuyện này sẽ không tiếp diễn nữa!”

Lòng Triệu Cương nhỏ từng giọt máu, lúc trước để có được U Minh Kiếm, gã không biết tốn bao nhiêu tâm huyết, giờ trơ mắt nhìn nó bị cướp đi, không dám nói câu nào, đau khổ của gã đâu phải khó chịu tầm thường chứ. 

Lâm Phi thế này mới cảm thấy mỹ mãn, đuổi bọn họ ra khỏi tầng năm,bọn họ cũng không dám làm gì

Ngắm nghía phù văn tinh thạch trên tay, một phát hai khối Tinh Thạch, Lâm Phi cũng biết tinh thạch trên tay mình ở ngoài giá trị tuyệt đối không chỉ dừng lại ở vạn kim.

“Bang Thiên Hạ nhúng tay vào cuộc tranh đoạt tháp phù văn. Không biết còn có nữa không, ta phải chuẩn bị trước mới được!” 

Vừa trải qua kinh nghiệm, Lâm Phi oán giận bang Thiên Hạ không ít.

Cất kỹ phù văn Tinh Thạch đi, lại lấy ra U Minh kiếm, mở ra hệ thống, kiểm tra.

“U Minh kiếm, phàm binh trung cấp, lực sát thương lớn nhất, thích hợp đánh lén!” 

Lúc đó lấy được U Minh kiếm, cho rẳng đó là một vật không tệ. Giờ mới biết được là hàng tốt, vuốt mặt ngoài thân kiếm, tỏa ra một hơi thở lạnh lẽo, chất lượng không tồi, quả nhiên như lời nói, rất thích hợp đánh lén.

“Lên!”

Lực lượng thần hồn khống chế U Minh kiếm, mới đầu còn nghiêng ngả chao đảo, U Minh Kiếm vô hình vô sắc hóa thân thành một bóng đen xuyên lên trời. 

Nếu như Triệu Cương thấy được màn này, nhất định sẽ kinh ngạc cho xem.

Lúc trước gã vì Thần Hồn Ngự kiếm khổ luyện hơn nửa năm mới nắm được, phải nói là miễn cưỡng nắm giữ, còn xa mới đến nổi trình độ của Lâm Phi.

“Người nọ thiên phú không giỏi, nếu vừa rồi thi triển U Minh kiếm đạt tới trình độ này, ta đấu với hắn sẽ khó khăn hơn nhiều, không có như dễ dàng như lúc đó đâu!” 

Sau khi khống chế U Minh kiếm, Lâm Phi cảm thấy mỹ mãn, mỗi lần thi triển ra, tiêu hao lực lượng thần hồn không nhiều lắm, mà chính như theo lời nói của hệ thống, U Minh kiếm thích hợp đánh lén.

“Thu về!”

U Minh kiếm hóa thành một thứ ánh sáng lấp lánh trên tay, nhìn không ra lực sát thương gì. Trong lòng Lâm Phi rất rõ ràng, chỉ cần một chiêu như vậy, hắn ở tháp Phù Văn này hẳn là thoải mái hơn nhiều. 

Triệu Cương vừa truyền tống ra ngoài.

Bốn người đang tụ tập một chỗ.

“Triệu ca, chúng ta bỏ qua cho tên nhóc ấy thật hả?” 

Triệu Cương trừng mắt: “Hỏi thừa, tên kia rất biến thái, U Minh kiếm của ta từ trước đến nay đấu với bọn võ giả đều thuận lợi, tên nhóc này là ngoài ý muốn, chứ dựa vào chúng ta chẳng lẽ đấu không lại thằng nhóc đó!”

“Ý Triệu ca là, chúng ta lần này cứ vậy thôi hả?”

“Ta xem Lâm Phi không dễ xơi, vừa rồi ra đòn tấn công rất mạnh, ta cũng ngăn không nổi!” 

Triệu Cương gật đầu: “Chuyện giữa bang Thiên Hạ và Lâm Phi, chúng ta đừng chen vào, mắc kẹt ở giữa là đắc tội không nổi đâu!”

Nếu Triệu Cương nhìn thấy Lâm Phi thi triển năng lực của Thần Hồn Ngự kiếm, chỉ e là đã cảm tạ chính mình đã lựa chọn chính xác, ít nhất không đắc tội loại người biến thái này.

Tầng sáu của tháp Phù Văn. 

Sau khi dừng tại tầng năm, Lâm Phi không ngừng tiến tới, xông lên tầng sáu.

Sau khi vào tầng sáu, một áp lực cực lớn không biết từ đâu tới đè xuống, sức lực cơ thể bị hạn chế, Lâm Phi nhíu mày: “Tầng sáu là đường ranh giới, sức lực cơ thể bị hạn chế khá nhiều.”

Lâm Phi lại sử dụng lực lượng thần hồn, phát hiện không bị hạn chế gì cả, trái lại còn có cảm giác như cá gặp nước. 

“Tháp Phù Văn, thú vị đấy!”

Lúc tới tầng năm, áp lực không gian không lớn mà đến tầng sáu lại không hề nhỏ

Sau khi thích ứng, Lâm Phi tăng tốc độ lên, thẳng đến cửa tầng bảy. 

Cùng lúc đó.

Bên ngoài tất cả mọi người đang chăm chú quan sát màn hình phù văn.

“Ha ha, có người lên được tầng bảy rồi!” 

“Lần này người đứng đầu hẳn là Tần Thiên rồi.”

Hội trưởng Hắc Thạch vuốt râu, có vẻ hết sức hài lòng, đắc ý lướt qua Mục Trường Không: “Mục lão ca, thắng ngươi một bàn rồi nhé.”

Mục Trường Không lạnh nhạt: “Trận đấu còn chưa kết thúc đâu!” 

Hội trưởng Hắc Thạch bỗng cảm thấy hụt hẫng, dường như đang đánh vào bịch bông vậy, trái lại tìm không ra thứ gì để nói lại, đành hừ mũi lạnh lùng một chút, tỏ vẻ bất mãn.

Thật không ngờ tới, trong lòng Mục Trường Không đã lo lắng rồi, chẳng lẽ mình nhìn nhầm rồi.

“Lại có người lên được tầng bảy rồi!” 

“Năm nay thiên tài thật không ít, đợt trước mỗi năm một người, năm nay bỗng chốc có hẳn hai.”

"Có lẽ còn nhiều hơn ấy!"

Phía dưới nơi sân thượng, vô số tiếng hô kinh ngạc đồng thanh vang lên. 

Năm nay so với đợt trước rõ ràng có chênh lệch rất lớn, cuối cùng nhà ai thua nhà ai được rất khó mà nói được nhưng trước mắt xem chừng đáng lo ngại nhất là Công hội Hắc Thạch.

Tầng bảy tháp Phù Văn.

“Đợt này mình lên đầu tiên, hẳn là chiến thắng trong bàn tay rồi!” 

Tần Thiên hăm hở, cơ thể thẳng tắp như cây đại thụ chọc trời từng bước một lên trên.

Sau tầng thứ sáu, áp lực rất lớn.

Giờ phút này, chỉ có dựa vào kiên trì, ai kiên nhẫn được lâu mới có thể là có cơ hội thắng cuộc. 

Sắc mặt vài vị phù văn sư ở sau Tần Thiên đều lộ ra vẻ phức tạp cùng quyết tâm không chịu nhận thua.

“Ngươi nói thứ nhất thì thứ nhất, bọn ta còn chưa nói gì đâu, ngươi nghĩ bọn ta là người qua đường à!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK