“Anh ơi, không hiếu sao… Em cảm thấy hơi… lạnh, em buồn ngủ quá, anh ôm em… Được không?” Nói xong, Tiêu Lệ Ngọc nhắm mắt lại.
“Không được!” Tiêu Chấn Long lập tức giật kim tiêm trên cánh tay Tiêu Lệ Ngọc rồi ôm lấy cô bé: “Em không thể ngủ được, mau tỉnh lại đi!”
“Chú Lục!”
Chú Lục lập tức lấy ống nghe ra đặt ở trước ngực Tiêu Lệ Ngọc, nghe xong một lúc, ông ấy nói với y tá rồi nói: “Mau đưa cô bé đến phòng hồi sức đế truyền dịch, sau đó chuấn bị phòng phẫu thuật ngay cho tôi.”
Chú Lục xoay đầu lại, nói với Tiêu Chấn Long: “Đại ca, cậu yên tâm đi.
Tôi sẽ không đế cho Tiêu Lệ Ngọc rời khỏi chúng ta như vậy đâu, bây giờ tôi sẽ phẫu thuật cho lão Băng ngay.”
“Được rồi, chú Lục, nếu có chuyện gì xảy ra, chú phải nói cho tôi biết ngay.” Tiêu Chấn Long trâm giọng nói.
Tiêu Chấn Long nhìn cánh cửa phòng phẫu thuật đang dần đóng lại, vừa nghĩ tới nhìn cánh cửa phòng phẩu thuật đang dần đóng lại, vừa nghĩtới Tiêu Lệ Ngọc còn đang hôn mê, còn đang hôn mê, trái tim của anh như muốn nhảy ra khỏi cố họng, chỉ có thế vô lực ngồi xuống mặt ghế trên hành lang.
Phiêu Tuyết ở một bên âm thầm khóc không ra tiếng vì đau lòng cho Tiêu Lệ Ngọc.
Vành mắt Hỏa Phượng ửng đỏ, cô ấy phải dựa vào vách tường đế đứng vững.
Hỏa Phượng cảm thấy từ khi quen biết đám người Tiêu Chấn Long, bản thân cỏ ấy càng ngày càng dễ xúc động hơn, đã bắt đầu biết lo lắng cho người khác.
Điều làm cho cô ấy giật mình là có lúc, cô ấy đã bị nhiều cảnh tượng làm cho cảm động đến rơi nước mắt! Đây là điều mà trước đó, quả thực là cô ấy không dám tưởng tượng.
Rất nhiều người có thế bị ảnh hưởng bởi hoàn cảnh và bầu khõng khí xung quanh, đồng thời hoàn cảnh cũng có thế thay đối và ảnh hưởng một người một cách vỏ tri vô giác, Hỏa Phượng chính là một người như vậy.
Sau hai giờ, cửa phòng giải phẫu được đẩy ra.
Chú Lục và các bác sĩ đi ra khỏi phòng phẫu thuật, bọn họ đang liên tục thảo luận.
Tiếp đó, chú Lục bảo một người cầm khay, trên mặt khay có một túi máu.
Một y tá cầm cái khay đó đi đến phòng hồi sức, nơi Tiêu Lệ Ngọc đang nằm.
“Yên tâm đi, lão Băng đã khỏng còn nguy hiếm nữa rồi.” Nghe thấy chú Lục nói lão Băng đã không còn trong tình trạng nguy hiếm, tất cả mọi người ở hành lang đều thở dài một hơi.
“Vậy còn Tiêu Lệ Ngọc, cô bé thế nào rồi?”
Cơ thể của Tiêu Lệ Ngọc vỏ cùng suy yếu, cỏ bé hiến được tống cộng gần 500cc máu, tôi đã cho lão Băng dùng không đến 400cc máu, còn thừa lại một chút, sẽ trả lại thân thể của cô bé.
Vấn đề không quá nghiêm trọng đâu, chỉ có điều là cô bé cần một thời gian dài đế tĩnh dưỡng, nếu không sẽ để lại di chứng trong một số cơ quan chức nảng của cơ thế.” Chú Lục nói.
Một bác sĩ ở bên cạnh còn phụ họa: “Tôi đã học ngành y nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên thấy có thế dùng một lượng máu ít như vậy để hoàn thành ca phẫu thuật đấy.
Tôi thật sự khâm phục chú Lục quá đi.”
Chú Lục nở nụ cười, nói: “Nếu không được cung cấp đủ lượng máu thì cũng chỉ có thế bù lại bằng kỹ thuật giải phẫu thôi.”
Đáy lòng Tiêu Chấn Long thở ra một hơi, đồng thời trong lòng anh cũng ảm thầm cảm kích chú Lục, nếu như không có chú Lục thì có thế bây giwof đã có mấy người anh em phải rời xa anh ròi.
“Mặc dù có một số chuyện tôi đã nói rất nhiều lần rồi.
Nhưng tôi vẫn muốn nói cám ơn chú, chú Lục!” Tiêu Chấn Long cảm kích nói.
Chú Lục lắc đầu cười cười, vẻ mặt mỏi mệt hiện rõ trên khuôn mặt của ỏng ấy.
“Chú Lục, chú đi nghỉ ngơi trước đã!”
“Được rồi, tôi đã dặn dò các bác sĩ khác chăm sóc hai người đó rồi, cậu yên tâm đi.” Nói xong, chú Lục và các y tá đi về phía phòng nghỉ của bệnh viện.
“Đi, mọi người đi với tôi, xem cỏng chúa nhỏ của chúng ta thế nào rồi.” Tiếng cười sảng khoái của Tiêu Chấn Long truyền đến toàn bộ hành lang
“Được! Đi thôi!” Các anh em cũng đồng thanh, những ám ảnh trong thời gian này của tất cả mọi người cũng bị quét sạch ngay lập tức.
Trong phòng hồi sức.
Tiêu Chấn Long và các anh em đứng ngoài cửa số trong suốt, thấy được Tiêu Lệ Ngọc nằm ở trên giường bệnh đang được truyền máu.
Gương mặt nhỏ nhán trắng bệch của Tiêu Lệ Ngọc đã dần dần đã hồng hào trở lại, trước ngực cũng khẽ phập phồng cho thấy sức khỏe của cô bé đã ổn định trờ lại.
“Tôi đã nói rồi mà! Đứa trẻ được nhặt từ trong đổng rác đó làm sao có thế chết dễ dàng như vậy được!” Dương Tuấn Phương đứng bên cạnh đột nhiên ra một câu như vậy.
Dương Tuấn Phương vừa nói xong câu đó, mọi người đột nhiên cảm thấy bầu không khí xung quanh đột nhiên trầm xuống, trong lòng ai cũng ớn lạnh, những người thân quen đều biết rõ Tiêu Chấn Long sắp nối giận rồi.
“Dương Tuấn Phương, anh không còn muốn giữ lại cái miệng
thối đó phải không? Tôi nói cho anh biết, từ hôm nay trở đi Tiêu Lệ Ngọc không còn là cô bé bị bỏ đi nữa, hôm nay không phải, về sau cũng sẽ không phải.
Từ nay ai còn nhắc lại ba chữ đồ bỏ đl một lần nữa, tôi sẽ cho người đó đi quét rác cho công ty mỗi ngày.” Tiêu Chấn Long quát lớn.
Nghe thấy tiếng quát của Tiêu Chấn Long, tất cả mọi người câm như hến, không dám nói lời nào.
Có lẽ là Tiêu Chấn Long và mọi người nói chuyện đã ảnh hưởng đến Tiêu Lệ Ngọc trong phòng bệnh, vì vậy cô bé từ từ mở hai mắt ra.
“Lão đại, anh mau nhìn đi, Tiêu Lệ Ngọc tỉnh rồi!” Phiêu Tuyết nhắc nhở.
Vừa nghe thấy tin Tiêu Lệ Ngọc tỉnh, Tiêu Chấn Long lập tức hứng khởi trở lại.
Mọi người nhìn thấy Tiêu Chấn Long vui vẻ thì biết rõ chuyện này đã được cho qua rồi.
Hỏa Phượng ra sức trừng mắt với Dương Tuấn Phương, Dương Tuấn Phương thì le lưỡi một cái, khuôn mặt đỏ lên, quay đầu nhìn Tiêu Lệ Ngọc trong phòng bệnh.
Từ hôm nay trở đi, vị trí công chúa Tiêu Lệ Ngọc trong lòng các anh em đã chính thức được xác lập, “cồng chúa” cũng đã trở thành một tên gọi khác của Tiêu Lệ Ngọc.
Công chúa Tiêu Lệ Ngọc, công chúa Tiêu Lệ Ngọc, một cô nhóc làm cho tất cả mọi người vừa yêu vừa tức.
Cô bé nhất định sẽ mang đến cho tất cả mọi người ở Nam Thiên những niềm vui bất ngờ.
“Tiêu Lệ Ngọc…”.
Danh Sách Chương: