“Được rồi, ngồi xuống đi, chúng ta xuất phát, lên đường thôi.” Lão Phương hô.
Ánh trăng nhưthuỷ ngân tuôn ra trên mặt biến lặng sóng, một con thuyên nhân lúc đêm tối mênh mang chạy về phương xa.
Đích đến chính là thành phổ Đài Nam, Đài Loan.
Con thuyên lướt nhanh trên biến như con thoi, thỉnh thoảng thân thuyên nhấp nhô lẽn xuống theo sóng biến, đã qua hai tiếng, các anh em của Tiêu Chấn Long ngồi trong khoang thuyền có người nhỏ giọng trò chuyện, có người đã mơ màng buồn ngủ.
Lưu Minh Nghĩa, Lưu Hoàng Bác lần đầu đi thuyên thì không được thoải mái như thế, từ lúc lên thuyền vẫn luôn say sóng, trong hai tiếng đã nôn hết mấy lần, cho đến khi nôn hết sạch thứ trong dạ dày ra, bây giờ mặt trắng bệch ngồi trong góc, thỉnh thoảng còn nôn khan.
“Chú Lục, còn cần khoảng bao lâu nữa mới đến Đài Nam?” Tiêu Chấn Long hỏi chú Lục đang nhám mát nghỉ ngơi bên cạnh.
Chú Lục hơi mở mắt trả lời: “Dựa theo tốc độ bây giờ, còn khoảng ba tiếng nữa là có thể đến nơi, chác hẳn bảy giờ đang trong phạm vi vùng biển quốc tế rồi.”
Tiêu Chân Long gật đầu, quay đầu nhìn Hoàng Tây ngồi trong góc, vẫy tay với cậu ấy ý bảo cậu ấy qua đáy.
Hoàng Tây gật đầu, tay vịn lên lan can tường lung la lung lay ngồi bên cạnh Tiêu Chấn Long.
“Minh Nghĩa với Hoàng Bẳc còn chịu nối không?” Tiêu Chấn Long hỏi Hoàng Tây.
“Còn chịu nổi, không sao!”
“Lần sau ngồi thuyên thêm lần nữa thì sẽ không còn nghiêm trọng như thế!” Chú Lục nói.
“Chỉ mong là thế.” Hoàng Tây yếu ớt trả lời.
Tiêu Chấn Long nghĩ đây hần là lần thứ hai ngồi thuyên, lần
đầu tiên ngồi thuyền là trên đường đến Thượng Hải, cũng trong lần đó gặp được Phi Đao lần đầu tiên, còn quen được Hỏa Phượng, đột nhiên lúc này Tiêu Chân Long nhớ đến một vấn đề mà anh đã muốn hỏi Hoàng Tây từ sớm.
“Hoàng Tây, có câu này anh vẫn luôn muốn hỏi cậu, lẫn đó ngồi thuyên đến Thượng Hải bị Phi Đao tấn cong, cậu làm thế nào mà dùng hai ngón tay kẹp lại được thanh đao bạc kia của Phi Đao vậy?” Tiêu Chấn Long hỏi.
“Gì chứ, vậy mà cậu có thế dùng hai ngón tay kẹp lại được cây đao bạc ba tấc của Phi Đao?” Chú Lục đang nhẳm mắt dưỡng thần nghe được lời của Tiêu Chấn Long đột nhiên mớ trừng mầt, dùng ánh mát khó tin nhìn Hoàng Tây.
“Chú Lục, làm ơn đừng dùng ánh mắt như vậy nhìn tôi, thực ra cũng chắng cỏ gì đâu, đều là thầy nghiêm khâc dạy lúc nhỏ.” Có vẻ Hoàng Tây hơi ngại ngùng, cười cười sờ sau ót.
“Thiết chỉ thần thâu Lương Thường Tín là gì của cậu?” Đột nhiên Chú Lục hỏi.
“Ồng ấy là thầy của tôi, chú Lục chú quen ông ấy à?” Hoàng Tây hơi khó hiếu hỏi.
“Ồ! Thảo nào, thảo nào! Ha ha, thì ra là đời sau của người xưa à.” Chú Lục hài lòng gật đầu: “Bây giờ thầy cậuthế nào rồi?”
“Thầy ông ấy đã qua đời nhiều năm.” Hoàng Tây chán nản trả lời
“Năm tháng là thanh đao giết người mà, vừa đảo mát đã sắp hai mươi năm! Ài!” Dường như chú Lục có hơi thương cảm,
sau đó lại nhắm mắt.
Đối với chú Lục, Tiêu Chấn Long hoàn toàn không xem ông ấy là đàn em, mà xem ông ấy là một vị trưởng lão mà cung kính.
Tiêu Chấn Long suy đoán, sau lưng chú Lục hoặc là nói trước đây chú Lục nhất định cũng có một đoạn lịch sử huy hoàng, chỉ là không muốn để người ngoài biết thôi.
Không ngờ hôm nay chỉ vô ý hỏi Hoàng Tây một câu vậy mà làm cho chú Lục thương cảm đến vậy, bây giờ hứng khởi bừng bừng, tham vọng sánh với trời cao dường như mãi mãi không thế lĩnh hội được tâm trạng lúc này của chú Lục.
Có lẽ tương lai sẽ có một ngày, bao nhiêu năm sau, Tiêu Chấn Long chán ghét chém giết vì thù hận trong chốn giang hồ, chán ghét chuyện bạn lừa tôi gạt trong chốn giang hồ, một ngày nào đó trong lúc tựa biến đón gió, nhớ lại con đường mà mình đã đi trong nhiều năm qua, có lẽ đến lúc đó Tiêu Chấn Long mới có thế chân chính lĩnh hội được tâm trạng bây giờ của chú Lục.
Nhìn chú Lục, Tiêu Chấn Long thầm lắc đầu, tiếu tục trò chuyện với Hoàng Tây đế vượt qua khoáng thời gian nhàm chán này.
“Nói tiếp nào, sao cậu làm được vậy?” Tiêu Chấn Long hỏi Hoàng Tây.
“Lúc nhỏ, thầy em huấn luyện em vô cùng nghiêm khác, lúc em vừa vào cửa, thầy nói điều kiện hết khoá, hoặc là nói chỉ cần thông qua một cửa là có thế ra trận, nếu không được thì cả đời này cũng không thế ra giang hồ.” Hoàng Tây nói.
“Là đề gì vậy?” Tiêu Chấn Long rất hứng thú hỏi.
Tiêu Chấn Long biết, nhất định đề này cực kỳ có tính khiêu chiến, bằng không thì Lương Thường Tín sẽ không vừa vào cửa đã nói cho Hoàng Tây biết điều kiện hết khóa.
Hoàng Tây vươn tay phải của mình đến trước mắt Tiêu Chấn Long nói: “Dùng ngón trỏ và ngón giữa của mình kẹp xà phòng bị vứt vào chảo dầu sôi trước khi nó tan chảy.”
Tiêu Thiên nghe xong lại hít một ngụm khí lạnh.
Vậy mà trên đời này có một người nghĩ ra được một nhiệm vụ gần như không thế hoà thành như thế, bình thường muốn dùng hai ngón tay gắp cục xà phòng trơn trượt đã là một chuyện cực kỳ khó khăn, càng huống chi là bị ném vào chảo dầu sôi sùng sục, dùng hai ngón tay gắp nó ra khi xà phòng còn chưa bị nóng chảy.
Phải biết dầu nóng muốn làm xà phòng nóng chảy chỉ là chuyện trong nháy mẳt khi ném vào trong, muốn lập tức dùng hai ngón tay gâp xà phòng ra, ngoại trừ việc người này cần có lực ngón tay mạnh thì còn phải có thị lực với sức quan sát phi phàm.
“Oh wow, Hoàng Tây, cậu thật không đơn giản!”
Tiêu Chấn Long tán dương từ tận đáy lòng, lại hỏi tiếp: “Cậu cần bao lâu mới làm được?”
“Ba năm!” Hoàng Tây nghiêm túc trả lời.
Lúc nghe thấy Hoàng Tây trả lời ba năm, khoé mát của chú Lục bên cạnh không nhịn được hơi động đậy.
Chú Lục thầm nghĩ, xem ra Hoàng Tây chính là học trò đắc ý nhất của lão Lương, sờ đĩ chú Lục nghĩ như vậy lè bởi vì ông ấy biết thầy của Hoàng Tây, thiết chỉ thần thâu Lương Thường Tín năm đó ra nghề, đề này ông ấy đã dùng trọn vẹn bốn năm mới làm được.
Đúng là mồi thế hệ đều có người tài, mổi người một vẻ dần đầu hàng trăm năm! Chú Lục cảm thán trong lòng.
Thực ra điều càng khiến cho chú Lục ngạc nhiên mừng rỡ chính là những đàn em của Tiêu Chấn Long đều không phải kẻ tầm
thường, mồi người đều có thể đảm đương một phương.
Nếu người như Tiêu Chấn Long không thế thành công vậy thì thật sự không có thiên lý, chú Lục nghĩ thầm, có lẽ tương lai Tiêu Chấn Long trở thành bá chú hẳc đạo cũng không phái là chuyện không thể.
Tiêu Chấn Long hoàn toàn không biết chú Lục bên cạnh đang nghĩ gì trong lòng, vẫn đang câu được câu mất trò chuyện với Hoàng Tây, Tiêu Chấn Long thấy mình đã rất lâu không trò chuyện nhàn nhã với anh em vào sinh ra tử của mình nên anh vô cùng trân trọng.
Đột nhiên chú Lục mớ trừng mát, trầm giọng nói: “Sao thuyên dừng lại rồi?” Trong ấn tượng của chú Lục thuyền không nên dừng lại vào lúc này, nếu đã đến vùng biển quốc tế thì không thế đụng phải đội tuần tra trên biến của cảnh sát Hồng Kông, thuyên không thế dừng lại một cách vô duyên vô cớ như vậy được.
Nghe chú Lục nói thế, Tiêu Chấn Long cấn thận cảm giác, quả nhiên thuyên đã dừng.
Tiêu Chấn Long lập tức gọi các anh em đề phòng hết sức, Tiêu Chấn Long biết trên thuyên không bầng trên đất liền, lỡ như xảy ra chuyện gì, ở nơi biển rộng mênh mông này hoàn toàn không có chồ đế trốn.
Ngay lúc chú Lục và Tiêu Chấn Long vươn người khỏi khoang thuyên, đột nhiên chú Lục cảm nhận được một luồng gió mạnh thối tới cổ của mình, chú Lục bỗng rụt đầu lại, thứ vụt qua là một con dao bầu dài hai thước rộng ba tấc.
Nếu như không phải chú Lục phản ứng nhanh, tin rằng bây giờ đầu đã rơi xuống đất.
Nghĩ đến đây, trong lòng chú Lục giận dữ, một phát bẳt lấy cánh tay cầm dao kia, dùng sức kéo một cái tức thì kéo luôn người câm dao kia vào khoang thuyên, chỉ thấy ánh sáng lạnh chợt lóe, một vệt máu bổng phụt ra từ cổ người cầm dao kia, nằm trên mặt đất không nhúc nhích nữa.
Vừa nhìn thấy tình cảnh này, mọi người đều biết rầng lại trúng mai phục, lập tức rút toàn bộ dao găm ba cạnh ra, đương nhiên cũng bao gồm cả Lưu Minh Nghĩa.
Trải qua mấy lần ác chiến, Lưu Minh Nghĩa cũng dần dần thích ứng với cách sống của cách anh em Tiêu Chấn Long, thật sự giống như lời lúc đầu Tiêu Chấn Long đã nói với cậu ta, cuộc sổng sau này có thế sẽ luôn trải qua trong ánh dao bóng kiếm.
Nếu đã không cỏ cách nào lựa chọn vận mệnh, vì sao không thể sống càng thêm đặc sác trong chính vận mệnh ấy?.
Danh Sách Chương: