Mục lục
Nhà Lao Chi Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


“Dinh tổng thống của anh ngày ngày đều có khách quý đến thăm, không phải quan to hiển hách cũng là quan chức cấp cao của đảng.

Làm gì có nơi chưa được tôi chứ? Hơn nữa hiện giờ việc công của tập đoàn cũng hơi nhiều, tôi thật sự không cỏ rời đi được.

Chi bâng đợi tôi bận qua hết thời gian này rồi tôi nhất định sẽ đến Đài Bầc tham quan dinh tống thống của anh!” Tièu Chấn Long lịch sự từ chối XX.
Vừa nghe Tiêu Chấn Long không đến, XX có chút hoảng sợ, vội vàng dùng giọng điệu gần như là van nài nói với Tièu Chấn Long “Đại ca, nói thật với anh vậy.

Quà thật là tôi có một chót chuyện không làm được, mong anh có thế đến đây giúp tôi ra ý kiến.”
Tiêu Chấn Long vừa muốn từ chối lân nữa, Lưu Minh Nghĩa và Hoàng chu Ý ở đối diện hầu như cùng lúc lâc đầu với anh, ý là có chuyện đừng có làm tuyệt tinh quá.

Tiêu Chấn Long cầm điện thoại suy nghĩ chốc lát, lại nhìn Lưu Minh Nghĩa vả Hoảng Chu Ý thớ nhẹ một hơi nói “Được rồi! Đợi tôi sâp xếp lại việc cúa tập đoàn rồi tỏi sẽ đến Đài Bâc một chuyếnM
“Thật tốt quá, đại ca, vậy tôi ở Đãi Bâc đọì anh đến!”
Tiêu Chấn Long cúp máy, tiện tay vứt điện thoại cho Lưu Minh Nghĩa ở đối diện, mặt có vẻ giận.


Lưu Minh Nghĩa biết Tiêu Chấn Long không muốn tiếp xúc với đám chính khách XX này từ tận đáy lòng, tuy râng XX là do Tièu Chấn Long một tay đưa lên, nhưng mới có một nám mà trẽn người đã nhiễm quá nhiều mùi mốc meo cúa đám chỉnh khách đõ rồi.

Mà Tiêu Chấn
Long thì lại vô cùng chán ghét và không quen cuộc sống đấu đá lẫn nhau trên quan trường, Lưu Minh Nghĩa ho nhẹ một tiếng, nói: “Đại ca, anh Thủy lần này mời anh đến Đài Bác chác lè có chuyện gì khó muốn anh ra tay giải quyết rồi.”
“Biết có chuyện khó đợi tôi, cậu còn muốn tôi đi!”.

Tiêu Chấn Long không hài lòng trừng mát nhìn Lưu Minh Nghĩa.
Lưu Minh Nghĩa cũng không đế tâm cười nhẹ một tiếng, nói tiếp: “Đại ca, theo em thấy thì mấy việc khó này thì sẽ luôn có thôi, hôm nay không giúp gã ta giải quyết, ngày mai cũng phải giúp.

Cũng chính vì bọn họ không giải quyết được mấy việc khó khăn này mới sẽ nhớ đến chúng ta.

Nhưng việc này thì lúc nào cũng nhìn hai mặt của nó.

Mối lần anh Thủy đưa mấy việc khó cho chúng ta không phải là lúc chúng ta kiếm chác được chút lợi ích từ kinh tê’ trong vòng xoáy chính trị được một lẫn sao?”
“Này, Minh Nghĩa! Anh có phải trực tiếp quá rồi không!”.

Lúc ở riêng Hoàng Chu Ý không giổng lúc ở công ty, lúc ở riêng Hoàng Chu Ý luôn tìm cơ hội tiếp xúc với tên xui xẻo Lưu Minh Nghĩa này.
Lưu Minh Nghĩa vừa định phản kích lại, không ngờ Tiêu Chấn Long lại nói “Minh Nghĩa nói đúng! Vậy thì mua cho tôi vé máy bay vào ba ngày sau đi, vậy ba chúng ta phải lên bàn bạc thật tốt nên đòi XX chút gì đó rồi?”
“Ha ha …” Ầm thanh của một tràn cười lớn truyền ra ngoài cửa sổ bay đi thật xa…
Đài Bác, dinh tống thống, cùng lúc này.
XX vừa buông điện thoại xuống, Tống Thanh Tùng ờ bên cạnh
vội vảng hỏi thăm “Cậu ta đồng ý rồi?’
XX cười gật đầu.
‘Tốt quá rồi! Nếu như chuyện này do tập đoàn Nam Thiên ra mặt giải quyết, vậy chúng ta có thể kẽ cao gối ngủ rồi.” Tống Thanh Tùng sờ lén cái đầu sớm đã không còn “tài nguyên” não trẽn đó vui sướng nói.
Tôi thấy là chưa châc!” Một tiếng châm chọc của phụ nữ vang vọng trong phòng lãm việc cúa tống thống, XX nghe đến chau mày.
Trên sofa của phòng tống thống có một người phụ nữ ngoài năm mươi đang ngôi đó, thân người không cao, cả người ăn mặc đẹp đẽ, cặp kính vàng đặt trẽn sóng mũi cao gầy của bà ta khiến người khác lo lâng, không cấn thận một chút là có thế rơi từ trên sóng mũi xuống.


Người này cùng phe với XX khi tham gia tuyến cử tống thống năm 2000, hiện lả phó tống thống Lữ Ngọc Đan.
Lữ Ngọc Đan, được giới chính trị xưng lã “Người phụ nữ ngông cuồng XX”, lả một phần tử cuồng nhiệt của XX.

Vào thời kỳ Lý Đãng Huy cỏn nắm quyền vi lời bàn luận “XX” xuất sâc mà được Lý Đảng Huy úng hộ sâu sâc.

Năm 1996, Lý Đăng Huy tái đâc cứ, lập tức bố nhiệm Lữ Ngọc Đan làm “Cố vấn chính sách quốc gia cho dinh tống thống”, trở thành một trong số ít phần tử của “XX” được hường danh hiệu này.

Tháng 3 năm 1997, vì huyện trưởng huyện Đào Viên mất mạng trong một vụ án,
Lữ Ngọc Đan từ chức “Cố vấn chính sách quốc gia” tham gia tranh cử huyện trưởng huyện Đào Viên, vào lúc Quốc dân đảng chưa tiến cử ra tuyển thủ mạnh, Lý Đăng Huy có ý định “xả nước”, may mán ông được bầu làm huyện trưởng huyện Đào Viên.

Sau khi lên nhậm chức, Lữ Ngọc Đan lợi dụng quyên lực của mình dể tố chức “Quỹ Văn hóa và Giáo dục Tâm nhìn Quốc
gia’1, làm hoạt động “XX”.

Tháng 7, tháng 8 năm 1999, nội bộ đảng Dân chủ Tiến bộ tiến hành tố chức cuộc sơ tuyến lãnh đạo địa phương Đãi Loan, Lữ Ngọc Đan xuất hiện với tư cách phó trợ thú trẽn sân khấu.

Nhưng do hình ảnh của Lữ Ngọc Đan quá kém, tuy rang được sự úng hộ to lớn từ thế lực “XX” từ trong và ngoài đáng nhưng vần gặp phái sự phán kháng kịch liệt trẽn báng đề cứ trong đáng.


Cuối cùng, do suy nghĩ cho mối quan hệ sâu đậm giữa Lữ Ngọc Đan và Lý Đăng Huy, cùng năm đó Lữ Ngọc Đan đã lẽn được bảng đề cử chính thức trong đảng.
Do xác suất gặp mặt của Lữ Ngọc Đan và Tiêu Chấn Thiên trong quá trình tranh cử rất nhỏ, cô ta không hề biết rõ Tiêu Chấn Long, chí là biết được Đài Loan có một nhân vật số một từ trong cuộc nói chuyện giữa XX và Tống Thanh Tùng.

Tuy rang Lữ Ngọc Đan biết Tiêu Chấn Long có liên quan rất lớn đến việc đảng Dân chủ Tiến bộ có thể đủ để nắm quyền Đài Loan nhưng cô ta vần khăng khăng từ đầu đến cuối vân nghĩ Tiêu Chấn Long chầng qua chỉ lè một nhân vật bán hàng rong nhỏ nhân cơ hội vót dâu mà thôi, mà XX có thể đẳc cử là do “một tâng quan hệ khác” của mình và Lý Đăng Huy chiếm thê’ thượng phong.

Đối với việc XX xuất thân từ giới hẳc đạo, Lữ Ngọc Đan từ trong thâm tâm coi thường gã ta, nếu như không phải bản thân và gã ta cùng đứng trên một chiếc thuyên, mà hiện giờ XX nâm giữ thực quyền thì vởi tính cách cao ngạo của Lữ Ngọc Đan đương nhiên sẽ không chung lòng với XX.
Nhưng từ sau khi đi theo Tiêu Chấn Long XX đối với Tiêu Chấn Long gần như là tự tin một cách mù quáng, đây là điều mà người đi theo Tiêu Chấn Long đều cảm nhận được, XX cố chấp nghĩ là chuyện này chỉ có Tiêu Chấn Long mới giải quyết được.
“Lời này của phó tống thống Lữ ý là thế nào?” Tống Thanh Tùng hỏi.
“Cá thối mãi mãi là cá thối, cho dù tôm thối có tươi đến đâu cũng mãi mãi là tôm thối, mãi mãi không lên được bàn ăn.” Trong lởi nói của Lữ Ngọc Đan có ấn ý.

Lời nói dường như là chỉ Tiêu Chấn Long, nhưng không một câu nào mà không ngâm chi XX là nhân vật không thuộc v‘ê giới này như Tiêu Chấn Long.
“Rae!” XX vổ bàn Xon mẹ nó cô đang nói ai?” XX tức đến mức không cấn thận lại đế lời chửi tục ra khỏi miệng.
Sân bay, Đài Nam..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK