“Chém chết nó!”
Phía trước mấy anh em Tiêu Chấn Long thấy một nhóm người cầm dao đuối theo một người phía trước, dựa vào ánh trăng, Tiêu Chấn Long phát hiện người đuối theo có người mặc quần áo, có người không mặc quần áo chí quấn khăn tắm, hình như mới từ trong phòng tám ra.
Lại thấy người bị truy đuổi phía trước, tuổi tác có vẻ không lớn lám, mười bảy mười tám tuổi, có vẻ bị thưong, tay che ngực đang chạy trốn.
Có thể mới đánh nhau, hoặc có thế chạy quá lâu, ngã ầm trước mặt Tiêu Chấn Long khoảng hai ba mươi mét.
Lúc này mấy người phía sau đuối đến.
kéo người nằm trên đất, lớn tiếng hỏi: “Có phải đại ca của bọn tao do mày giết không?”
Người trẻ tuối kia lau máu ở khóe miệng chỉ nói ba chữ: “Gã phải chết!”
Nói xong câu này, nhỏm người kia giơ dao chém về phía người trẻ tuổi như chẻ củ cải, khiến Tiêu Chấn Long rất tò mò người trẻ tuổi kia từ đầu đến cuối không xin tha thứ.
Là một anh hùng! Tiêu Chấn Long thầm khen trong lòng, anh tự hỏi mình lúc cỡtuối này có đủ gan đối diện với chuyện thế này không.
Nhìn dáng vẻ người trẻ tuối kia, vốn Tiêu Chân Long không muốn ra tay lại khâm phục người tài, nếu có thể cứu là chuyện tốt, nếu không cứu được thì trách người trẻ tuổi kia bạc mệnh.
Tiêu Chấn Long ra hiệu cho tam đại hộ pháp và Trương Anh Tú lập tức xông lẻn trước.
Mấy hiệp đã đánh mấy người kia chạy, nếu không phải Tiêu Chấn Long không muốn làm người khác bị thương dần đến phiền phức cho mấy anh em thì đám người kia chắc chân nằm trên đất rồi.
Mấy người trong đó điên cuồng kêu gào, nghe lời bọn họ Dương Tuấn Phương vẫn muốn xông lên nhưng rõ ràng đám người kia ức hiếp yếu sợ
mạnh, nhìn mấy người Dương Tuấn Phương muốn qua đó, lập tức chạy như bay.
Tiêu Chấn Long đi đến chỗ người trẻ tuổi đã ngã trong vũng máu, tuy Tiêu Chấn Long ra tay rất kịp thời, nhưng người trẻ tuổi kia vẫn bị chém bao nhiêu dao, thậm chí có mấy dao chém lên mặt.
Nhìn người trẻ tuổi sâp thở không ra hơi, Tiêu Chấn Long bảo Vương Quang Khái lái xe qua lập tức đưa cậu ấy đi bệnh viện.
Mấy anh em đưa người trẻ tuổi đến lối cấp cứu của bệnh viện, Hoàng Tây đấy một giường từ trong phòng cấp cứu ra, mấy người Trương Anh Tú đặt người trẻ tuổi lên giường, người trẻ tuổi nằm trên giường hơi mở mât, nhìn Tiêu Chấn Long, cậu ấy biết người trước mắt này đã cứu cậu ấy.
Tiêu Chấn Long cũng nhìn người trẻ tuổi mặt tráng bệch vì mất máu, nói: “Nếu cậu có thế qua cửa này này thì đến đây tìm tôi, nhưng cậu phải nhớ bọn tôi ở Hồng Kông nhiều nhất mười ngày.” Nói xong, Tiêu Chấn Long nhét danh thiếp của quán cà phê vịnh Causeway vào tay người trẻ tuối kia, sau đó lấy một xấp dollar Hồng Kỏng ném lèn người cậu ấy.
“Đấy cậu ta vào đi.” Tiêu Chấn Long bảo.
Hoàng Tây nghe lệnh Tiêu Chấn Long, mở cửa bệnh viện, hai tay ra sức đấy giường người trẻ tuối kia vào hành lang bệnh viện.
Tiêu Chấn Long nhìn cửa bệnh viện đóng lại, nói trong lòng không biết cậu ta có thể vượt qua cửa ải này không.
Nghĩ đến vết thương của người đó nghiêm trọng như thế, Tiêu Chấn Long nghĩ hơn phân nửa sẽ không.
“Chúng ta đi.” Tiêu Chấn Long nói.
Cái gọi là vừa vào giang hồ sóng gió nổi lẻn, cỏ mấy người dửng dưng rút lui.
Có thể Tiêu Chấn Long vẫn chưa biết, anh và các anh em gặp phải một trận sóng gió chấn động lòng người ở Hồng Kông đều do người trẻ tuổi vừa được đấy vào bệnh viên này dẫn đến.
DHong Kong, vịnh Causevvay, trong một quán cà phẻ.
21:53
Không khí trong phòng thơm mùi cà phê Ireland đậm đặc,
Tiêu Chấn Long mặc tây trang thẳng thớm đang ngồi trong góc nhận tờ báo do nhân viên đưa đến.
Bây giờ mổi ngày ăn cơm xong Tiêu Chấn Long cũng sẽ đến quán cà phê này uống một ly cà phẻ, đây dường như đã thành thói quen mà anh hình thành trong thời gian gần đây.
Thỉnh thoảng trên báo sẽ xuất hiện vài tin tức có liên quan đến tập đoàn Cao thị, có tin sơ lược, có tin viết rất kỹ lưỡng, nhưng dùng cách biểu đạt nào thì cũng chứng tỏ người luôn dám nghĩ dám làm như Cao Liên Khởi đã có những thay đối lớn.
Lần nào nhìn thấy bài viết về tình hình gần đáy cúa Cao Liên Khởi trên mặt báo, Tiêu Chấn Long sẽ luôn cẩn thận đọc như đang thường thức một tác phẩm nghệ thuật, không chỉ tỏ vẻ tò mò, mà Tiêu Chấn Long còn coi Cao Liên Khởi thành một đối thủ tiềm tàng rồi cẩn thận phân tích.
Anh biết tập đoàn Cao thị vào tay Cao Liên Khởi sẽ đi đến một kỷ nguyên hoàn toàn mới, Tiêu Chấn Long sẽ nghiêm túc đối đãi với bất kỳ người nào có khá năng trớ thành đối thủ của mình trong tương lai.
Lý Thế Vinh và Hỏa Phượng, còn cả Phiêu Tuyết đã về Hong Kong, cũng mang về cho anh một ít tin tức nội bộ trong trận tranh đoạt quyền lực lần này.
Tuy rằng cảnh sát không có chứng cứ chứng minh một loạt ám sát trong nội bộ Thanh bang có liên quan đến Cao Liên Khời.
Nhưng người đứng đầu Thanh bang là Cao Minh Uy cũng đã đoán được tất cầ chuyện này đều là do Cao Liên Khởi làm.
Khi biết tin tức con trai cả Cao Liên Khanh chết thảm thì vô cùng u sầu, trong cơn giận dữ đã truy hỏi Cao Liên Khởi, không ngờ Cao Liên Khởi đã thản nhiên thừa nhận tất cả những chuyện này là do anh ta làm.
Dù Cao Minh Uy đã sớm đoán được kết quả thế này, nhưng ông ta vẫn không thể nào chấp nhận nỗi cuộc thảm kịch anh em tương tàn này.
ông ta tức đến mức phát bệnh tim ngất ngay tại chồ đang nằm viện điều trị.
Nhưng Cao Minh Uy đã không thế nào thay đối được cục diện bây giờ, dù thế nào thì gia sản lớn vẫn cần có người thừa kế, thằng ba là một người bất tài
vô dụng, người có tư cách duy nhất là Cao Liên Khởi.
Từ sau khi giao lại chuyện bên trong tập đoàn thì Cao Minh Uy đã đi Australia dưỡng lão.
Nghe Hỏa Phượng báo cáo xong, Tiêu Chân Long gật đầu, cảm thán nói, ông già thành tinh như Cao Minh Uy vẫn có thế giữ được bình tĩnh trong tình huống này, không hổ lè nguyên lão trên giang hồ!
Đột nhiên Tiêu Chấn Long nhớ lại người trẻ tuối đã cứu, cũng không biết bây giờ cậu ta thế nào rồi? Tính nhấm đã năm sáu ngày cậu ta vẫn chưa tìm tới, có lẽ là bị thương nặng không điều trị được, Tiêu Chấn Long thầm nghĩ trong lòng, nếu không phải Hoàng Bác làm giả những giấy chứng nhận xuất nhập cảnh cần tốn quá nhiều thời gian, có lẽ bây giờ họ đã đến Đài Loan.
“Anh làm ơn đế cho tôi vào đi, tôi muốn tìm một người.” “Thành thật xin lỗi anh! Không được.”
“Xin anh đó, là người đó bảo tôi đến đây tìm mình.”
“Không được, anh nhìn lại mình đi, vẫn nên đến bệnh viện điều trị thôi.”
Đột nhiên tiếng ồn ào ngoài cửa quán cà phê ngát ngang suy nghĩ của Tiêu Chấn Long, Tiêu Chấn Long để Hoàng Tây đi ra ngoài xem xảy ra chuyện gì.
Hoàng Tây đi vòng ra ngoài cửa một vòng rồi quay về, ghé sát bên tai Tiêu Chấn Long thì thầm vài câu.
“ồ! Là cậu ta sao? Ha ha.” Tiêu Chấn Long cười nói: “Nói với nhân vièn để cậu ta vào, cứ nói là khách do tôi mời.”
Một hồi, Hoàng Tây dần theo một người quấn đầy băng vải tới cạnh Tiêu Chấn Long, nếu không phải cậu ta còn dư ra nửa cái đầu để Tiêu Chấn Long phân biệt, thì chắc chân Tiêu Chấn Long sẽ không đoán được người trước mát này chính là người trẻ tuổi đã bị đuổi giết mấy ngày trước.
Tiêu Chấn Long ra hiệu cho cậu ta ngồi xuống, rồi đế nhân viên phục vụ đặt cà phê đến trước mặt cậu ta.
“Vì sao không ở bệnh viện tiếp tục điều trị? Cậu mang dáng vẻ này lên phố, người khác sẽ nghĩ cậu bị bệnh tâm thần đấy! Ha ha.” Nhìn thấy dáng vẻ của cậu ta, Tiêu Chấn Long không nén nối buồn cười, vội vàng nói xin lồi.
Nhưng dường như người trẻ tuối kia cũng ý thức được dáng vẻ của mình rất buồn cười, vội vàng nói: “Không sao! Thật ra tôi nên cảm on anh, là anh đã cứu tôi một mạng, anh là người tốt!”
“Ồ? Tôi là người tốt sao?” Tiêu Chấn Long quay đầu nhìn những đàn em khác, nói: “Dường như đây là người đầu tiên nói chúng ta là người tốt.” Đám đàn em nhìn thấy ánh mắt gần như là trào phúng của Tiêu Chấn Long đều ngơ ngác bật cười.
Dù sao những từ này đối với những người liếm máu kiếm cơm, cả ngày đánh đánh giết giết như bọn họ thì quá xa vời.
Chợt khuôn mặt Tiêu Chấn Long trở nên bình tĩnh nói với người thanh niên trước mặt: “Nói cho cậu biết, chúng tôi là một đám tội phạm giết người, chúng tôi không phải người tốt, ít nhất thì trong mẳt kẻ thù chúng tôi là vậy.” Người trẻ tuổi bị ánh mắt đáng sợ của Tiêu Chấn Long nhìn chằm chằm đến hơi sợ cúi đầu, dường như bị lời nói của Tiêu Chấn Long dọa sợ, cũng dường như đang chìm đắm trong lời nói của Tiêu
Chấn Long.
“Nói cho tôi biết tên của cậu, vì sao những người kia muốn đuối giết cậu?” Tiêu Chấn Long nói.
Người trẻ tuổi hít sâu một hơi, uống một ngụm cà phê, bát đầu kể lại cho Tiêu Chấn Long nghe quá trình cậu ta bị đuổi giết..
Danh Sách Chương: