Ba ngày liên tiếp, những đàm phán hòa bình và chém giết vô tình diễn ra bất kế ngày đêm.
Đã trải qua ba ngày giết chóc, anh Thuỷ và các anh em bang Triều Châu gia nhập quân Cờ Đen mới thật sự biết được thủ đoạn tàn độc còn có dã tâm quyết tâm thống nhất giới hắc đạo Đài Loan của Tiêu Chấn Long, tất cả đều vui mừng khi đêm đó đã gia nhập quân đội Cờ Đen của Tiêu Chấn Long mà không chút do dự.
Tiêu Chấn Long đàm phán không chút dây dưa dài dòng, thậm chí một giây trước còn hoà nhã với người ta.
Nếu như không quy thuận, một giây sau có thể đâm dao vào ngực người ta, điều càng khiến anh em bang Triều Châu dưới trướng anh Thuỷ phải cảm thán là tất cả bang phái dù lớn dù nhỏ vậy mà đều không đủ sức mạnh có thể phản kháng Tiêu Chấn Long.
Nên nói là sau khi phân người thành hai đường, chỉ có một trăm mấy chưa đến hai trăm người, một bang phái nhỏ bình thường ở Đài Nam cũng có thực lực này.
Anh Thuỷ nhìn ra Tiêu Chấn Long hiểu rõ tình cảnh và thực lực của mình, cho nên đối tượng đầu tiên anh chọn đế đánh úp luôn luôn là đại ca của đổi phương, càng đáng thương là thậm chí tất cả đại ca còn không biết mình chết thế nào.
Anh Thuỷ nhìn ra, nói cho cùng, phàm là đại ca các bang phái chết trong tay Tiêu Chấn Long đều là người xem Tiêu Chấn Long như thằng nhóc trẻ trâu không thèm đế vào mắt, cộng thêm Tiêu Chấn Long ra tay quá tàn nhẫn, anh em dưới tay có thực lực mạnh mẽ.
Đương nhiên cũng có đại ca bang phái thuận lợi thu phục, dù là dựa vào chỉ dẩn của anh Thuỷ.
Mà những đại ca vốn dĩ sau khi gia nhập quân Cờ Đen vẫn không quá tín phục, sau khi nhìn thấy
thủ đoạn càn quét các bang phái của Tiêu Chấn Long đều không có ngoại lệ mà biết ơn anh Thuỷ đã cứu bọn họ một mạng.
Anh Thuỷ cười khố trong lòng, dựa theo việc càn quét như nhanh chóng như vậy, rồi sẽ có một ngày hắc đạo Đài Loan sẽ nằm dưới sự khống chế của Tiêu Chấn Long.
Dù gì bản thân cũng xem như là nguyên lão mở nước, nhâ’t định chỗ tốt trong tương lai của mình có rất nhiều.
Trong thời gian ba ngày, không có bất kỳ hồi hộp thấp thỏm nào, hai đường nhân mã của Tiêu Chấn Long và Lý Thế Vinh đều đã thành cồng quét sạch hai mươi mấy bang phái lớn nhỏ trừ xã đoàn Tam Liên, tống cộng tiếp nhận bảy mươi hai Club trong khu vực nội thành Đài Nam, karaoke, vũ trường, quán rượu lên đến hàng trăm chỗ, cùng với chổ làm ăn trong hẳc đạo của các bang phái, nhân mã dưới tay Tiêu Chấn Long đã đạt đến gàn ba ngàn người.
Đến đây, trong thời gian ba ngày, giới hắc đạo của Đài Loan phải xáo bài một lần nữa, quân Cờ Đen của Tiêu Chấn Long nghiễm nhiên trở thành xã đoàn lớn thứ ba của Đài Nam sau Tam Hợp, xã đoàn Tam Liên, hiện tại thậm chí thực lực nắm giữ trong tay đã vượt qua thực lực sau cuộc nội chiến của xã đoàn Tam Liên.
Tiêu Chấn Long trong ba ngày đã quật khởi cực nhanh ở đất Đài Nam, khiến cho giới hắc đạo Đài Loan xôn xao một phen, càng khiến cho lãnh đạo Đài Loan đứng ngồi không yên, nhưng lãnh đạo Đài Loan vần luôn không tiến hành vây quét các thế lực hắc đạo mà chỉ dụ dỗ, bởi vì bọn họ biết hắc đạo có thế làm rất nhiều chuyện mà bạch đạo không thế làm.
Đặc biệt là bây giờ Đài Loan đang trong thời điếm quan trọng của cuộc “tống tuyến cử”, chẳng ai muốn đắc tội một đại ca
ở hắc đạo vào lúc này, bởi vì rất nhiều ứng cử viên cho “tống thống” Đài Loan đều coi việc lôi kéo nhân vật hắc đạo thành con bài quan trọng trong cuộc tuyến cử của mình.
Vì có nhiều lúc tạo thế cho cuộc tuyển cử đều phải dựa vào nhân mã ở hẳc đạo, chứ khỏng phải công chúng Đài Loan, cho nên sự quật khởi nhanh chóng của Tiêu Chấn Long không bao lâu nữa sẽ trẻ thành đối tượng lôi kéo của lãnh đạo Đài Loan.
Vê phần hắc đạo, hội Tam Hợp ở Đài Bắc vì đã ăn sâu bén rễ ở Đài Loan, đối với sự phất lên của Tiêu Chấn Long cũng không có phản ứng gì quá lớn, tin rằng chỉ cần thế lực của Tiêu Chấn Long không xung đột trực tiếp với hội Tam Hợp, hội Tam Hợp không muốn trêu chọc quản Cờ Đen của Tiêu Chấn Long đầu tiên.
Đặc biệt bây giờ hội Tam Hợp đã trở thành lực lượng trung kiên của chính quyền Đài Loan Quốc Dân Đảng trong cuộc tuyến cử “tống thống” năm 2000, càng không muốn can thiệp vào thế lực của Tiêu Chấn Long ờ Đài Nam vào thời điếm quan trọng này.
Thế nhưng xã đoàn Tam Liên ở Đài Nam lại không được ung dung như vậy, sự quật khởi của Tiêu Chấn Long khiến cho người đứng đẫu xã đoàn Tam Liên là Trân Kiệt Giai lo lắng như bị gai đâm vào lưng, đứng ngồi không yên.
Nếu không phải bây giờ hai anh em Xa làm phản, Trần Kiệt Giai nhất định sẽ không đế Tiêu Chấn Long phất lên nhanh như vậy.
Tinh huống bảy giờ là Trần Kiệt Giai ngày ngày theo dõi thế lực của Tiêu Chấn Long tăng lên ở khu vực Đài Nam, nhưng bây giờ lại không biết làm sao vì đã không còn dư người để dẹp yên Tiêu Chấn Long.
Trần Kiệt Giai cũng thầm tính trong lòng, hai anh em Xa đấu với mình mấy trận chém giết lớn thì thực lực đã bẳt đầu tan ra dần dần, ốn định thế lực làm phản của hai anh em Xa đối với Trân Kiệt Giai mà nói chỉ là vấn đề thời gian, chỉ cần vừa giải quyết xong hai anh em Xa, Trân Kiệt Giai có thể lập tức rút nhân mã ra đi đối phó với Tiêu Chấn Long.
Đương nhiên bản thân Tiêu Chấn Long không hiếu rõ suy nghĩ của chính quyền Đài Loan, anh cũng chưa từng nghĩtới sau này mình sẽ sám vai nhân vật quan trọng thế nào trong giới bạch đạo Đài Loan, nhưng Tiêu Chấn Long lại rất rõ thế cục hiện tại của giới hắc đạo Đài Nam, hiếu rõ dụng tâm tà ác nóng lòng muốn tiêu diệt mình của Trân Kiệt Giai.
Cho nên bây giờ Tiêu Chấn Long bắt đầu chuẩn bị huấn luyện hơn ba ngàn người trong tay mình, bởi vì anh đã nhìn ra quả thật những người này còn cách yêu cầu của mình rất xa, nếu như những người này đánh hội đòng thì cũng coi như anh dũng, thế nhưng nếu đấu một đối một thì quả thật không chịu nối một đòn.
Thấy trạng thái tâm lý và thế chất của những người này, Tiêu Chấn Long không chỉ cau mày một trận, anh lập tức triệu tập Lý Thế Vinh, chú Lục, Trương Anh Tú và Trương Bá Chính, yêu cầu bọn họ lập tức kéo đám người này vào trong núi Đài Nam tiến hành huấn luyện kiếu phong bế một tháng, nếu như trong một tháng bọn họ không thể lấy một địch mười thì mấy người Lý Thế Vinh đừng trẻ về gặp anh nữa.
Đám người Lý Thế Vinh cũng lập quân lệnh trạng trước mặt Tiêu Chấn Long, không huấn luyện đám người này thành quân Cờ Đen uy vũ thì tuyệt đối không trở về Đài Nam gặp Tiêu Chấn Long.
Đồng thời Tiêu Chấn Long cũng nói với Lý Thế Vinh và chú Lục, nếu như kết quả huấn luyện mấy người này thực sự không ốn thì phải kiên quyết đào thải, Tiêu Chấn Long yêu cầu quân Cờ Đen của anh kéo ra thì phải đánh được, đã đánh thì phải thắng, không thế lên chiến trường mà tụt quần khóc gọi ba mắng gọi mẹ được.
Dù cho ba ngàn người này chỉ còn sót lại ba trăm người, Tiêu Chấn Long cũng tin rằng ba trăm người này tuyệt đối có thế xem như ba ngàn người mà sử dụng.
Tiêu Chấn Long bảo chú Lục cứ lấy huấn luyện sát thủ tàn độc ra, bảo Lý Thế Vinh cứ lấy sự cực khố khi huấn luyện cảnh sát vũ trang mà hành hạ
ba ngàn người này.
Đồng thời Tiêu Chấn Long cũng ra lệnh cho Lý Thế Vinh và chú Lục, đối với những kẻ làm lung lay lòng quân, ba lòng hai ý trong quân thì phải kiên quyết diệt trừ, anh có thế không tốt nhưng tuyệt đối không cho phép phản bội Tiêu Chấn Long, phản bội quân Cờ Đen.
Đối với người bị đào thải, Tiêu Chấn Long tự có chỗ dùng.
Sau khi Lý Thế Vinh và chú Lục hiếu rõ ý của Tiêu Chấn Long thì dẫn theo ba ngàn người mau chóng chạy đến núi hoang ở ngoại ỏ Đài Nam cùng Trương Anh Tú và Trương Bá Chính.
Tiêu Chấn Long nhìn ba ngàn người này, biết rằng ba ngàn người này sẽ là nền tảng cho chỗ đứng của Tiêu Chấn Long anh ở Đài Loan, dù cho mình và các anh em có bản lĩnh, có thực lực đi nữa, nếu như trong tay không có nhân mã thì sớm muộn cũng sẽ bị kẻ khác tiêu diệt.
Tiễn đám người Lý Thế Vinh đi, Tiêu Chấn Long và đám người Lưu Minh Nghĩa nghiên cứu vấn đề thành lập Logistics Nam Thiên, đồng thời vì mấy ngày nay tiếp quản rất nhiều chổ ăn chơi như Club, vũ trường quán rượu vâng vâng cần có người trông coi, Tiêu Chấn Long bảo anh Thuỷ lặp tức thành lập công ty TNHH giải trí Nam Thiên, anh Thuỷ làm tống giám đốc công ty, phụ trách kinh doanh tất cả địa điếm vui chơi ở khu vực Đài Nam, đưa tất cả hoạt động của các địa điếm giải trí vào khuôn khố triển khai công ty hoá.
Vì phần lớn nơi ở Đài Nam đều đã trở thành tài sản dưới tên của Tiêu Chấn Long, cộng thêm tất cả bang hội trừ xã đoàn Tam Liên ra đều đã bị tiêu diệt toàn bộ, bây giờ địa điểm giải trí thuộc về giải trí Nam Thiên trở thành nơi thái bình nhất toàn Đài Loan, không có ai ấu đả đánh nhau, không có ai kiếm chuyện gảy sự, cho nên người đến càng nhiều hơn trước đây.
Việc làm ăn của giải trí Nam Thiên tốt cực kỳ, lợi nhuận càng như nước sồng Trường Giang chảy cuồn cuộn, khiến cho người quản lý giải trí Nam Thiên là anh Thuỷ cười không khép
được miệng, Tiêu Chấn Long cũng rất vui vì khoản đầu tư đầu tiên của mình có thế thu được lợi nhuận lớn như vậy.
Đối với những đại ca các bang phái đã thu phục, Tiêu Chấn Long đều để cho bọn họ đầu tư tài sản dưới tên mình vào giải trí Nam Thiên, nếu như giải trí Nam Thiên kiếm được tiền thì đương nhiên bọn họ cũng có thể kiếm được tiền.
Bây giờ những đại ca đều mừng rỡ ngồi mát ăn bát vàng, mặc dù bây giờ dưới tay đã không còn đàn em, không còn thế lực, nhưng lại có thể sống những ngày tháng tự do hơn trước đây nhiều, vì sao lại không làm đây?
Còn anh Thuỷ, bảy giờ là ỏng chủ của giải trí Nam Thiên, vì các địa điếm bên dưới của giải trí Nam Thiên đều cần người trông coi, cho nên trẽn thực tế gã ta đã gián tiếp có nhân mã và thế lực nhất định, mọi người vẫn gọi anh Thuỷtới anh Thuỷ lui, lòng hư vinh được thoả mãn khiến anh Thuỷ cảm thấy mình cũng chẳng mất thứ gì.
Thực ra đây cũng là thủ đoạn mà Tiêu Chấn Long dùng đế trấn an đám đại ca này, sẽ không đế cho bọn họ cảm thấy quá chênh lệch trong lòng, giống như một cán cân, bên này quá thấp thì bên kia phải thêm chút tạ thì nó mới cản bằng.
Vì anh Thuỷ quản lý giải trí Nam Thiên quá tốt, đế cho Tiêu Chấn Long có thêm nhiều thời gian thương lượng với Lưu Minh Nghĩa về chuyện thành lập Logistics Nam Thiên, hôm đó chính là lúc Logistics Nam Thiên thành lập cần ban ngành chính phủ xét duyệt thì lại có chuyện phiền toái đến.
“Cộc…cộc” Tiếng gõ cửa cắt ngang mạch suy nghĩ của Tiêu Chấn Long trong phòng làm việc.
“Vào đi!” Tiêu Chấn Long nói.
Lưu Minh Nghĩa đấy cửa phòng làm việc bước vào, báo với Tiêu Chấn Long: “Đại ca, việc tu sửa tòa nhà Nam Thiên đã hoàn thành.
Công tác chuấn bị của Logistics Nam Thiên đã bước vào giai đoạn cuối cùng, các cán bộ quản lý cấp cao có liên quan cùng với nhân viên công ty cũng đã bước vào trạng thái làm việc, nhưng bây giờ có một chuyện phiền phức cần đại ca ra mặt giải quyết.”
“Ồ! Chuyện gì?” Tiêu Chấn Long nhíu mày nói.
Lưu Minh Nghĩa vội vàng báo cáo lại đầu đuỏi ngọn ngành chuyện phiền phức mà mình gặp phải, Tiêu Chấn Long đứng dậy, chậm rãi bước đến trước cửa số thuỷ tinh, chống cằm nhìn cảnh vật bên ngoài nói: “Hẹn người đó gặp mặt, tôi sẽ bàn bạc với người ta!”
“Dạ! Đại ca!”
Buổi sáng, ánh nắng tươi sáng, thời tiết trong lành.
Một chiếc Lincoln dài màu đen chậm rãi đậu sát ở một khu trên đường xe chạy trước biệt thự.
Hai nam một nữ bước từ trên xe xuống, một người là Tiêu Chấn Long, một người là Lưu Minh Nghĩa, người còn lại chính là Hoả Phượng.
“Đại ca, chính là chỗ này.” Lưu Minh Nghĩa nói.
Tiêu Chấn Long mặc âu phục màu đen của nhãn hiệu nối tiếng, ngẩng đầu nhìn căn biệt thự cỡ nhỏ, sân không lớn thế nhưng đình viện có thứ tự, hương thơm của hoa cỏ.
Nhìn phần sân ngăn nắp như thế, Tiêu Chấn Long suy nghĩ một chút, trong lòng không khỏi cảm thấy phiền muộn.
Cũng vì Tiêu Chấn Long không có thực lực kinh tế này, chỉ là anh thật sự không có bao nhiêu thời gian lo lắng cho vấn đề cá nhản của mình.
Xem ra sau khi khai trương công ty logistics Nam Thiên, mình muốn tìm một chổ dừng chân ở Đài Nam, Tiêu Chấn Long thầm nghĩtrong lòng.
Hôm nay, Tiêu Chấn Long tới viếng thăm một vị cục trưởng phụ trách đăng ký kinh doanh của chính quyền thành phố Đài Nam, đơn xin khai trương của công ty logistics Nam Thiên đã được gửi đi cách đây hơn nửa tháng, thế nhưng vị cục trưởng này lại từ chối đơn xin khai trương của công ty logistics Nam Thiên vì nhiều lý do khác nhau.
Lưu Minh Nghĩa tự chạy đi mấy chuyến, bây giờ khõng có cách, báo cáo một chút với Tiêu Chấn Long.
Tiêu Chấn Long suy nghĩ một chút, gọi Lưu Minh Nghĩa mang theo một triệu tiền Đài Loan đế đề phòng bất cứ tình huống nào, chọn ngày hôm nay tới thăm vị cục trưởng chủ quản Trần Tử Minh này.
“Ting tong, ting tong, ting tong.” Sau một tràng tiếng chuông cửa dễ nghe, người mở cửa là một người phụ nữ trung niên mặc quần áo lộng lẫy.
“Xin hỏi, các vị tìm ai?” Mặt mũi của người phụ nữ trung niên hiền lành để lại ấn tượng vô cùng tốt, từ trẽn người bà ta không khó đế Tiêu Chấn Long tìm thấy bóng dáng của mẹ mình, cho nên Tiêu Chấn Long mỉm cười lề phép đổi với bà ta.
“Xin hỏi, đảy là nhà của cục trưởng Trần đứng không?” Lưu Minh Nghĩa hỏi.
“Đúng thế.” Người phụ nữ trung niên lễ phép gật đầu..
Danh Sách Chương: