Mấy tên côn đồ càng hùng hố chửi bới và đuổi mấy du khách đi đường đi qua bọn họ, bao vây hai người Tiêu Thiên ở giữa, dáng vẻ khoanh tay đứng nhìn người đàn ông dẫn đầu trêu chọc Hoả Phượng, trông như bọn họ đã thường nhìn thấy.
Tiêu Chấn Long tựa như không chú ý tới chuyện xảy ra sau lưng, Hoả Phượng nghe thấy lời nói của người đàn ông đi đầu, cúi đằu liếc nhìn anh ta một cái.
Người đàn ông đi đầu nhìn thấy ánh mắt của Hỏa Phượng, đột nhiên cảm nhận được dường như có một luồng khí lạnh lan xuống từ đầu tới chân, nụ cười trên mặt nhanh chóng cô đọng lại.
Người đàn ông đi đầu không ngốc, trực giác nói cho anh ta biết người phụ nữ trước mặt này dường như không phải người anh ta có thế chọc nối.
Lúc này anh ta mới chú ý tới Tiêu Chấn Long đang đứng dựa vào lan can nhìn về phương xa, trong lòng buồn bực tự hỏi vì sao lúc nãy không chú ý tới người này chứ? Thế nhưng người thanh niên nhìn phe mình một chút, trong đầu nghĩ năm sáu người mà sợ các người sao, trong lòng bỗng thấy tự tin hơn.
“Những người này làm gì?” Tiêu Chấn Long không quay đầu lại, hỏi.
Mặt mũi Hoả Phượng nghiêm túc, cung kính trả lời: “Anh Long, chỉ là mấy tên nhóc không ai dạy dỗ, đui mù ra ngoài làm liều!” Đừng thấy Hỏa Phượng ở bên cạnh mấy người anh em là một cô gái ngoan ngoãn, vừa ra ngoài lại chính là một dáng vẻ nghiêm túc khác thường, điều này khiến Tiêu Chấn Long rất bội phục, dù sao người thật sự có thế làm được điều này
không nhiêu.
“Con nhóc thối, mày đang nói gì đấy? Không muốn sống à, có biết bọn tao là ai không?” Mấy tên côn đồ vây quanh lớn tiếng gào lên.
“Một buối tối đẹp biết nhường nào! Đúng là mất hứng!” Tiêu Thiên nói.
“Biết, anh Long!” Hỏa Phượng lên tiếng đồng ý.
Sau đó, mấy tên côn đồ vây xung quanh thấy bóng đỏ trước mắt chợt loé lẽn, sau đó mỗi vị trí trên cơ thế đều đau nhức, sau đó lập tức ui da một tiếng ngã xuống đất.
Ngoại trừ tên thanh niên dẫn đâu ngây ngốc đứng trợn mắt há mồm.
Người thanh niên dẫn đầu biết mặc dù công phu của mấy tên thuộc hạ này của anh ta chưa ra hình dáng gì, thế nhưng thế nào cũng khỏng tới mức bị mấy chiêu thức của cô nàng này đánh ngã nằm trên đất gần như cùng một lúc, không có chút sức chống trả nào.
Chẳng lẽ trước mặt cô ấy, mấy người bọn họ thật sự là con nít sao?
Hỏa Phượng xử lý xong mấy tèn côn đồ, đi về phía tẽn thanh niên dẫn đầu.
Tên thanh niên dẫn đầu bị sợ nói: “Cô… cô muốn làm gì? Cô có biết tôi là ai không?”
Hiến nhiên biếu hiện vừa rồi của Hỏa Phượng đã khiến trong lòng anh ta tạo nên một sự chấn động cực lớn.
“Anh thấy tôi đẹp sao?” Hỏa Phượng cười híp mắt hỏi, sau đó đưa tay khẽ vuốt mặt của tên thanh niên dẫn đầu, sau đó u ám nói với anh ta: “Đưa người của anh cút ngay!”
Tẽn thanh nỉèn dần đầu cảm thấy bẽn mặt trái chợt lạnh, đưa tay sờ một cái, mặt bên trái đã máu thịt lần lộn, trong lòng nhanh chóng dâng lên cảm giác đau đớn kịch liệt, không kiềm được hét lên thảm thiết, ngồi xốm xuống đất.
Mấy tên thuộc hạ lập tức đứng lên, đỡ tên thanh niên đang bj thương, miệng không ngừng nói: “Cậu ba, cậu ba, cậu sao rồi?”
“Đi mau!” Tên thanh niên dần đầu la lớn.
“Đi! Bọn mày chờ đó, dám động đến cậu ba của bọn tao, bọn mày không muổn sống…” Tiếng nói dần dần đi xa, mấy người đỡ tên thanh niên bị thương đi tới đường chính.
Đám người ban đằu đứng ngắm cảnh thấy đám người đó đã dần dần tản đi.
Tiêu Chấn Long nói: “Chúng ta đi thôi!” Tiêu Chấn Long thấy mấy người kia cuối cùng cũng đi, mặc dù anh cũng không lo mấy người này có hành động trả thù gì, thế nhưng dưới tình thế này, bọn họ thật sự không nên gây phiền phức nhiều, cho nên nhanh chóng đưa Hoả Phượng rời khỏi nơi này.
Hai người Tiêu Chấn Long vừa đi tới đường chính chuấn bị gọi xe về khách sạn, đã nhìn thấy bảy chiếc xe con đang lái theo thứ tự chạy bên đường, dẫn đầu là chiếc Mercedes, bảy chiếc xe vững vàng dừng lại vị trí cách Tiêu Chấn Long khoảng hơn mười mét.
Sau đó, có khoảng hơn hai mươi người bước xuống xe, đi về phía anh và Hoả Phượng.
Dần đầu là một người thanh niên khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, trên người mặc
tây trang màu đen, đeo một chiếc kính kim loại, dáng vẻ nho nhã, trỏng dáng vẻ giống như một giáo sư đại học.
Còn tên thanh niên vừa bị Hoả Phương làm cho bị thương ban nãy đang đứng bẽn cạnh, đưa tay che mặt bên trái, trồng vô cùng đau khố, thỉnh thoảng lấy tay chỉ về phía Tiêu Chấn Long, miệng tức giận nói gì đó.
Tiêu Chấn Long nhìn đám người trông không mấy thân thiện đang đi về phía anh và Hoả Phượng, lắc đầu bất lực nói: “Phượng Nhi, xem ra cô gây họa rồi!”
Hỏa Phượng hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt khinh thường, lạnh lùng nhìn đám người đang đi về phía bọn họ.
Vô cùng kỳ lạ, đường phố rộn ràng lúc đầu dường như chỉ còn lại hai người Tiêu Thiên và đám người không mấy thản thiện trước mặt.
Thậm chí cũng khỏng có một chiếc xe này chạy qua nơi này.
Tiêu Thiên vừa ngẩng đầu nhìn, hoá ra có người đang khấn trương duy trì trật tự, xem ra là cùng một phe với mấy người trước mặt.
Nhưng xem ra bọn họ thật sự có lai lịch khồng nhỏ, nếu không sao có thể phong tỏa cả con phố lớn cạnh bến Thượng Hải như thế, trong lòng Tiêu Chấn Long suy đoán.
Trong lòng Tiêu Chấn Long cũng không muốn gây chuyện, nhưng nếu đã gây chuyện, từ trước tớl giờ Tiêu Chấn Long cũng không sợ sự cố, cho nên anh khoanh tay đứng nhìn mấy người đang từ từ đi về phía anh.
Đèm càng khuya, ánh đèn neon bên đường cũng càng sáng, ánh đèn lóe lên thi thoảng chiếu lên gương mặt cương nghị của Tiêu Chấn Long.
Khóe miệng Tiêu Chấn Long đột nhiên lộ ra vẻ tươi cười, đó là vẻ mặt tự hào.
Mặc dù các dấu hiệu đều
cho thấy Tiêu Chấn Long có thế rơi vào một nguy cơ vô cùng lớn, thế nhưng Tiêu Chấn Long lại cảm thấy cảm giác này thật sự rất tốt.
Bởi vì cảm giác được người khác coi trọng thật sự rất tốt, mặc dù cảm giác cảm giác này có thể đến từ kẻ thù của bạn.
Nghĩ tới đây, ánh mắt Tiêu Chấn Long đột nhiên thay đối, trở nên cứng cáp hơn, tự tin hơn.
Sau đó cả người anh tản ra khí thế mạnh mẽ, tự tin, đó là cảm giác khiến cho vạn người thuần phục.
Hỏa Phượng đứng phía sau gián tiếp cảm nhận được khí thế tự tin, mạnh mẽ trên người Tiêu Chấn Long.
Cùng với khí thế đang điên cuồng tăng lên của Tiêu Chấn Long, sát khí u ám của Hỏa Phượng cũng bốc lèn lần nữa, hơn nữa lần này còn tăng vọt, khiến Hoả Phượng đột phá được nút thắt, đạt tới cảnh giới mà từ trước tới nay chưa từng có.
Màu đen là rồng, màu đỏ là phượng, rồng bay chín tầng, phượng vọt lên đầu.
Thượng Hải cố kính đan xen nhiều màu sắc xen lẫn những phức tạp, rối ren, ngoại trừ các câu lạc bộ ăn chơi trác táng nối tiếng cả nước thì cũng có những băng đảng, các tố chức đương thời có ảnh hưởng cực lớn trong cả nước, Thanh Bang.
Trước khi Thượng Hải được giải phóng, cho dù là thị trưởng tạm một thời hay cục trưởng có cả đám người hậu thuẫn, trước khi nhậm chức nhất định phải gặp mặt hành lễ với bang chủ của Thanh Bang, cũng chính là đại ca đầu não của Thanh Bang.
Nếu bạn dám không hành lễ thì không bao lâu sau, ít thì một tuần, lâu thì vài tháng, cũng sẽ bị đuổi ra khỏi bến Thượng Hải.
Những tên quan to, những kẻ quyền cao chức trọng, khi nhìn thấy thủ lĩnh Hoàng Kim Vinh của Thanh Bang Thượng Hải đều phải thấp xuống ba phân.
Cho dù Tưởng Giới Thạch có sức mạnh, khi đến Thượng Hải cũng phải lạy thầy Hoàng Kim Vinh, làm “chủ tịch quốc hội” còn phải theo lệ đến Thượng Hải chúc thọ Hoàng Kim Vinh, đủ thấy thế lực Thanh Bang lớn.
Thế nhưng trong Thanh Bang, nhân vật đạt tới quyền thế bậc nhất trong xã hội Thượng Hải cũng không phải Hoàng Kim Vinh mà chính là Đổ Nguyệt Sinh.
Mà các lực lượng khác nhau khiến quyền thế của Đổ Nguyệt Sinh không ngừng tăng lên trên internet lại hội tụ trong tố chức tư nhân Hằng Xã, thành lập vào tháng mười một năm một chín ba hai.
Hằng Xã xem như một tố chức thuộc tầng lớp thượng lưu, cánh cửa thành viên không hề cởi mở cho tất cả đệ tử của Đồ Nguyệt Sinh, chỉ giới hạn cho người có địa vị xã hội.
Nghe nói trong một buổi lễ kỷ niệm ba năm thành lập Hằng Xã, Lục Kinh Sĩ, một nhân vật quan trọng của Hằng Xã đã nhấn mạnh Hăng Xã được xem là tố chức tư nhân của Đổ Nguyệt Sinh, ông ta nói, Hằng Xã chỉ có một người lãnh đạo, một trung tâm, chính là Đỗ Nguyệt Sinh.
Tất cả các thành viên của Hằng Xã đều phải làm trâu ngựa cho ngài Đổ.
Đến những năm ba mươi của thế kỷ hai mươi, Hằng Xã của Đỗ Nguyệt Sinh, bởi vì nó cùng
cấp bậc với tài sản của Thượng Hải, chính khách của Quốc Dân đảng, gắn liền với quan viên chính phủ, trờ thành tố chức tư nhân quyền lực nhất của Thanh Bang Thượng Hải.
Cũng chính vì tố chức tư nhân có quyền thế khống lồ này đã khiến Đỗ Nguyệt Sinh đạt tới đỉnh cao sự nghiệp trong giới hắc bang ở Thượng Hải cũ.
Sau khi Trung Quốc mới được thành lập, cùng với việc tăng cường càn quét các băng đảng của quốc gia, tố chức Thanh Bang của Thượng hải dằn tác rời, đến cuối cùng tan thành mây khói.
Thế nhưng tố chức tư nhản Hằng Xã của Đỗ Nguyệt Sinh được bảo vệ, duy trì mục đích ban đều là xây dựng và tiếp tục phát triển tổ chức dưới cái tên Thanh Bang cho đến bây giờ.
Điếm khác chính là tố chức ngầm này từ từ chuyến từ trên đất thành dưới đất.
Bước vào thập niên chín mươi của thế kỷ hai mươi, đầu não của Thanh Bang Thượng Hải bây giờ tên là Cao Vĩnh Ngũ, Thanh Bang Thượng Hải qua tay Cao Vĩnh Ngũ phát triển gần hai mươi năm đã tạo thành một tập đoàn khống lồ, tập đoàn Cao Thị.
Toàn bộ công việc của tập đoàn liên quan tới xã hội bao gồm tài chính, điền sản, thuyên bè bến tàu, các lĩnh vực bán lẻ hàng hoá, tài sản quản lý trực tiếp lên đến mấy tỷ, tài sản quản lý gián tiếp hơn mười tỷ.
Tập đoàn Cao Thị quản lý một công ty đưa ra thị trường trên cả hai thành phố Thâm Quyến và Thượng Hải.
Giới kinh doanh ở Thượng Hải có đôi lời, nếu như tập đoàn Cao Thị bị cảm thế thì kinh tế Thượng Hải đều phải hắt hơi một cái, đủ thấy địa vị tài chính ở Thượng Hải.
Thanh Bang Thượng Hải vào thập niên ba mươi của thế kỷ hai mươi, trong tay Đổ Nguyệt Sinh sáng lập một thế lực ngầm với thế lực mạnh mẽ..
Danh Sách Chương: