Dưới trăng sáng, trong gió lạnh, nơi hoang vu.
Một mạch nước ngầm đang chậm rãi cháy ra, chậm rãi ăn mòn lớp tuyết màu tráng.
Nếu lúc này đến gần đế nhìn kỹ hơn, sẽ phát hiện ra mạch nước ngầm này lại do đám người đeo mặt nạ màu đen tạo thành, mỗi người đều trang bị nhẹ và đơn giản.
Mặt nạ đen che mặt, quần áo đen bao phủ thân thế, lưỡi lê quân dụng trong tay sáng chói.
Tuy rằng không nhìn thấy khuôn mặt của mổi người, nhưng từ luồng sát khí tỏa ra từ đội ngũ có thế phán đoán ra sức chiến đấu mạnh mẽ của đội ngũ này.
Tinh anh của Quân Cờ Đen ra hết, không phải đế tranh đấu với hắc đạo Nhật Bản, chí vì nghênh đón người đứng đầu của mình quay về – Tiêu Chấn Long.
Đột nhiên trong hoang vu có một tiếng bi thương hét dài từ xa xa truyền tới.
“Trương Anh Tú này, dường như âm thanh vừa rồi là của đại ca.” Trong gió lạnh, Trương Bá Chính dừng bước, bình tĩnh phán đoán, đồng thời Trương Bá Chính vung tay lẻn, đội ngũ năm trăm người gân như được cơ giới hóa ngừng bước, làm cho người ta xem thế là đủ rồi?
Trương Anh Tú cấn thận dò xét phương hướng của tiếng hét trong tiếng gió lạnh thét gào, đồng thời ở cách đó không xa lại truyền đến một loạt tiếng hô giết, bởi vì gió lạnh thấu xương khiến âm thanh khi liền khi đứt, nhưng Trương Anh Tú thông qua mấy ngày trinh sát trải thảm gần như có thể phán đoán âm thanh kia chính là do Tiêu Chấn Long phát ra.
“Đúng vậy! Chính là bọn đại ca! Thông báo vệ đội Nam Thiên cùng tất cả người của Quân đoàn PTU dùng tốc độ cao nhất chạy tới, mục tiêu phía đông nam, gặp những người không có phận sự đều giết chết!” Trương Anh Tú lớn tiếng ra lệnh.
“Rõ!” Năm trăm Quân Cờ Đen ầm ầm tuân mệnh.
Ngay sau đó một trăm tinh anh cúa vệ đội Nam Thiên và bốn trăm người được lựa chọn kỹ càng từ trong quân đoàn PTU của Trương Anh Tú và Trương Bá Chính, tống cộng năm trăm người dùng hết sức lực chạy về phía đông nam.
Trong gió lạnh, năm trăm thiết huyết Quân Cờ Đen bước nhanh, bốc lên từng đợt bông tuyết, tiếng bước chân giống như tiếng sấm rền cuồn cuộn nơi chân trời chạy về phía chiến trường nơi Tiêu Chấn Long cùng với hai bang phái xã hội đen lớn của Nhật Bản đang chém giết.
Giờ phút này tâm trạng của mọi người đều vô cùng lo lắng, không chỉ bởi vì Tiêu Chấn Long là đại ca của bọn họ, cũng là anh em của bọn họ.
Hơn nữa lúc Trương Anh Tú và Trương Bá Chính gần đi, Lưu Minh Nghĩa đã ra lệnh chết, nếu đến Nhật Bản không cứu được đại ca, bọn họ cũng không cần quay lại.
ở Nhật Bản chờ bọn họ, bọn họ sẽ mang tất cả Quân Cờ Đen đến Nhật Bản, quét sạch Yamaguchi-gumi của Nhật Bản.
Dần dần Trương Anh Tú và Trương Bá Chính đã có thế nghe thấy tiếng hô chém giết của song phương, ở trên đường thỉnh thoảng gặp phải người cảnh giới bên ngoài của Yamaguchi-gumi và hội Inagavva đều bị Quân Cờ Đen lén lút xử lý.
Đi lên triền núi phía trước kia chác là có thế nhìn thấy, Yamaguchi-gumi! Nếu đại ca của chúng ta mất một sợi tóc, tao sẽ làm tất cả bọn mày phải chôn cùng, Trương Anh Tú thầm nghĩ ở trong lòng.
Trương Anh Tú và Trương Bá Chính mang theo Quân Cờ Đen đi lên triền núi nhìn chăm chú xuống phía dưới triền núi, cảnh tượng vừa nhìn thấy làm cho tâm linh mỗi người đứng ở trên
sườn núi đã bị rung động rất lớn, cảnh tượng đập vào trong mât bọn họ là thứ mà cho dù trải qua bao lâu thì bọn họ cũng không thể quên đi được.
Chỉ thấy trong nơi hoang vu dưới triền núi, mấy trăm người vây quanh trung tâm vòng chiến, chém giết hơn mười người.
Phía dưới mười mấy người trong vòng chiến là một ngọn đồi nhỏ cao tới hai mét do thi thế người chết tạo thành, dòng máu dinh dính không ngừng chảy ra từ trong thi thể, phạm vi mười mét xung quanh không nhìn thấy lớp tuyết màu trắng, đều là một màu đỏ sẫm.
Phía dưới đống xác không ngừng có người vung vũ khí tấn công những người trên đống xác, những người trên đống xác thường thường là vài người hợp lực mới có thế đấy lui một đợt tiến công.
Nương theo ánh trăng trên bầu trời sao có thế nhìn thấy rõ ràng mổi người trên đống xác đều bị thương nặng, đã đến ranh giới sụp đố.
Nếu thật sự đến khoảnh khắc đó, vậy thì thứ mà những người trên đống xác có thể chờ đợi được sẽ là khảm đao chói lóa trong tay hơn trăm người.
“Đại ca ở phía dưới!” Trương Bá Chính hét lên một tiếng dữ dội.
Trương Anh Tú nhìn thấy trong đám người có một người đầu bạc trâng quơ chiến đao chém giết trong đám người, mái tóc bạc tráng kia của Tiêu Chấn Long chính là chiêu bài của anh, cho nên rất dễ dàng phân biệt ớ trong mấy trăm người.
Trương Anh Tú phát hiện ờ đồi xác phía dưới chia làm ba vòng chiến, một là Tiêu Chấn Long, một người theo tư thế xem chác là Hỏa Phượng, còn có một bởi vì xung quanh quá tối nên không nhìn ra là ai, tuy nhiên Trương Anh Tú phỏng đoán nếu có thể kiên trì đến bây giờ chắc là Chiến thần Lý Thế Vinh.
Lúc này ba người chắc là bị thương ờ mức độ khác nhau, sức mạnh và cường độ của đòn tấn công rõ ràng rất yếu, cứ tiếp
tục như vậy thì việc bị loạn đao chém chết chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Mặc dù hiện tại tất cả mọi người đều rất nguy hiếm, nhưng Trương Anh Tú vẫn thở phào nhẹ nhõm, dù sao đã tìm được Tiêu Chấn Long rồi.
Sau đó Trương Anh Tú vung tay lên, mang theo tất cả Quân Cờ Đen gầm lên lên một tiếng: “Thiết huyết Quân Cờ Đen, đánh đâu thẳng đó, không gì cản nối! Xông lên cho tôi, cứu đại ca trở về!”
“Thiết huyết Quân Cờ Đen, đánh đâu tháng đó; không gì cản nối!” Mỗi người của Quân Cờ Đen đều cầm dao ba cạnh, phát ra một tiếng thét dài từ đáy lòng, sau đó dưới sự dẫn dát của hai người Trương Anh Tú và Trương Bá Chính, bọn họ lao xuống vùng hoang vu kia.
Thực tế, tiếng hét của Trương Anh Tú là có mục đích, một là nhác nhờ đại ca Tiéu Chấn Long viện quân tới rồi, hai là hy vọng những người anh em dưới triền núi có thể kiên trì thèm vài phút, chờ bọn họ tới cứu.
Tiêu Chấn Long, Lý Thế Vinh và Hỏa Phượng, còn cả mười tám thiết vệ đang giãy dụa trên ranh giới của cái chết, nghe thấy tiếng gầm giận dữ của Quân CỜĐen do Trương Anh Tú và Trương Bá Chính dẫn dât, mừng rỡ như điên, khoảnh khâc này mổi người đều chảy nước mát vì kích động, có thiết vệ đã cười vì quá vui sướng.
Một tiếng rống này đối với hai mươi mốt người Tiêu Chấn Long đang vật lộn trong cuộc giáp công của hai bang phái xã hội đen lớn ớ Nhật Bản thật sự là quá quan trọng, giống như người bị giam trong phòng tối đã lâu đột nhiên nhìn thấy trong khe cửa lộ ra một tia sáng mặt trời quý giá.
Những thiết vệ vốn đã mỏi mệt không chịu nổi, nghe thấy tiếng rống giận lại cầm chiến đao trong tay lao vào vòng chiến, cố gắng trong thời gian ngắn tụ hợp với đại quân..
Danh Sách Chương: