Giật mình một cái, Tiêu Chấn Long phát hiện hai mắt của mình vẫn đang nhìn châm châm vào hai mât ác quý trẽn vật tố như cũ, xung quanh vân toàn là sương mù mờ mịt, anh lại quay trở về bên trong phần mộ ngầm cúa đền Yasukuni.
Tiêu Chấn Long cảm thấy mồ hôi lạnh trên người đã thấm ướt ưởt quần ảo, Tiêu chấn Long có cảm giác như lủc nảy bán thân vẫn còn đang đám chìm ở trong đau đớn vừa rồi khi bị lưỡi lẻ đưa váo trong cơthể kia.
sửng sốt vải phút, Tiêu chấn Long cố gáng xốc lại tinh thần xua đi cảm giác không ốn mà bản thán vừa mởi lâm vào, thay vào đó lả cảm giác thư thải toàn thân.
Tiêu Chấn Long lờ mờ nhớ rồ cuối cùng là trước ngực mình phát ra một tia sáng trâng lóa mât, Tiêu Chấn Long vội vàng lột quần áo trước ngực ra, mặt dây chuyền làm từ khối đá Phật Liên cúa vị hòa thượng già trên đầu đường Đài Nam tức thì lộ ra, lúc này miếng đá Phật Liên đang tỏa ra ánh sáng xanh yếu ớt, duỗi tay chạm vào sẽ đột nhiên thấy lạnh lẽo, giống như một chậu nước suối thanh mát giội xuổng từ trên dầu, khiên cho tinh thần người ta chấn động.
Cháng lẽ là nó đã cứu mình? Tiêu Chấn Long suy tư ở trong lỏng.
Anh nhở rõ lúc vị hỏa thượng giả kia đưa tặng miếng đá Phật Liên này có nói qua miếng linh thạch này có tác dụng trừ tà tránh ma.
Nhất định là nó đã xua đuối oan hồn trong đền Yasukuni này đi rồi, trong lòng Tiêu Chấn Long chắc chắn nói.
Lúc này Tiêu Chấn Long thầm hận mặt nạ ác quý kia vừa rồi đã mẽ hoặc tâm chí của minh, suýt chút nữa đẫ hại chết anh, Tiêu Chấn Long đột nhiên rút chiến đao Hồng Nhật ớ sau lưng ra.
Chiến đao ra khỏi vỏ, lạnh lẽo sác bén, sương mù trong mộ vậy mà lại tránh khỏi lưỡi đao hơn ba tấc, vởn quanh thản đao.
“A!” Tiêu Chấn Long hét lởn một tiếng, hai tay nắm lấy chiến đao bố về phía mặt nạ ác linh ớ trên vật tố, chiến đao Hồng Nhật cực kỳ sâc bén, lúc thân đao xẹt qua vật tố không h’ê có một chút trớ ngại, mặt nạ ác linh được làm từ đá cấm thạch tráng cứ thế bị một đao bố vỡ, đá quý màu đỏ trên mặt nạ roi trên mặt đất phát ra một tiếng giòn vang.
Tiêu Chấn Long thu chiến đao vào vồ, sau một đao phá hồng Vặt tổ nãy, Tièu chấn Long phát hiện sương mủ ở trong phản mộ vậy mà lại dần dần tản đi, cho đến khi cuối cùng hoàn toàn biến mất hết.
Sau khi sương mù biến mất, toàn bộ khung cánh trong phần mộ ngầm đả hoàn toàn hiện ra ờ trước mặt Tiêu Chấn Long.
Tiêu Tiêu Chấn Long không ngờ phần mộ nãy lại to lớn như vậy, nếu như trên mộ dao kia lớn bằng hai cái sân bóng rồ, vậy thi phần mộ nãy cũng không nhó hơn một sân bóng bao nhiêu, mà chỗ Tiêu Chấn Long dang đứng lúc này chính là trung tâm cúa toãn bộ phần mộ.
Xung quanh toãn bộ phần mộ đều được dùng đá cấm thạch màu trắng dầp lên, cao chừng khoảng ba bốn tầng lầu, chống đỡ toàn bộ phần mộ chính lã chín cãy cột cẩm thạch vật tổ cực lớn, mà cây cột vật tô lớn nhất ờ trước mặt Tiêu Chấn Long nầm ở giữa toàn bộ phần mộ.
tãm cãy cột còn lại được đặt xung quanh tạo thành một hình tròn, trên vật tố của tám cãy cột cũng đều có một cãi mặt nạ ác linh, chi là nhỏ hơn cái của Tiêu Chấn Long một chút.
Tiêu Chấn Long phát hiện Lý Thế Vinh và Hỏa Phượng cùng với các thiết vệ còn lại chia nhau ra ớ xung quanh phần mộ, người nào cũng đêu tinh thắn uể oải, sâc mặt tái nhợt, Tiêu Chấn Long nhìn dáng vé cúa bọn họ là biết bọn họ cũng giống vớỉ mình, cũng đã bị đồ vật nào đó trong phân mộ này mê hoặc tinh thần, nếu không phái bán thân có khối đá quý Phật Liên này, thì có lẽ tính mạng của anh cũng sẽ bỏ lại tại đây rồi.
Bước nhanh đi tới trước một cột vật tố ớ bẽn trong, Tiêu Chấn Long nâng Lý Thế Vinh dậy dựa vào bên cây cột, lúc này dáng vé của Lý Thế Vinh cũng giống hệt với Tiẽu Chấn Long bị ác linh mê hoặc lúc ban đầu, cũng dêu là tinh thân vô cùng mệt mỏi, hõ hấp ngân ngúi.
Lý Thế Vinh thấy Tiêu Chấn Long đi tới, gian nan mà nở một nụ cười với anh, ỹ là cuối cùng anh cũng tới.
Tiêu Chấn Long khẽ gật đầu với Lý Thế Vinh, gỡ mặt dây chuyền làm từ đá Phật Lién ờtrén cổ xuống, đặt vảo trong lỏng bàn tay của Lý Thế Vinh, đế cho anh ấy nâm lấy nó.
Lý Thế Vinh không rõ dụng ý của Tiêu Chấn Long, tùy cho Tiêu Chấn Long đùa nghịch.
Đã Phật Liên vừa mới được tay cúa Lý Thế Vinh cầm lấy, lại tỏa sáng rực rỡ, thậm chí ngay cả bàn tay to rộng cúa Lý Thế Vinh cũng không thế ngân được ãnh sáng phát ra, Lý Thế Vinh nhìn thấy mà vẻ mặt khác thường.
Chi lã sau một lát nụ cười của Lý Thế Vinh đã ngưng lại, anh ấy cảm thấy cục đá ở trong lòng bàn tay giông như một khối khối bãng, lạnh thấu xương bàn tay, Lý Thế Vinh vừa định buông tay ra, lại bị Tiêu Chấn Long đè chặt lại.
Tiêu Chấn Long khẽ lâc đãu vôi Lý Thế Vinh, nòi: “Kièn trì một chút!”
Nhìn thấy vẻ mặt kiên nghị của Tiêu Chấn Long, Lý Thế Vinh cố gang chịu đựng lạnh lẽo đến từ Phật Liên trong lòng bàn tay, một lúc sau Lý Thế Vinh phát hiện bản thân có thể dần dần chịu đựng được sự lạnh lẽo này.
Sau đó anh ấy cám thấy con lạnh này giống như bắt đầu theo cánh tay của mình lan ra toàn thân, giống như một dòng suối ngọt mang theo từng cơn lạnh lẽo theo cả trăm mạch của tứ chi chảy khâp toàn thân, Lý Thế Vinh lập tức cám thấy cá người thá lóng, loại cám giác đông cứng này cũng dã biến mất hết, tinh thần cũng bắt đâu dân dần phấn chấn hơn, tâm tri cũng bât đâu dần dần ốn định.
Chi trong chốc lát từ trong cục đá ờ lòng bàn tay lại chậm rãi tóa ra một trận nóng rực, cám giác ấm áp này trong chớp mât truyền khắp toàn thán Lý Thế Vinh, không chỉ khiến cho Lý Thế Vinh không còn có cám giác đói khát, mà còn diệt sạch cá hơi thờ lạnh lẽo ấm ướt khiến cho người ta tổn thương ở trong phần mộ.
Nhìn thấy sầc mặt Lý Thế Vinh dần dần hồng hào trở lại, hai mát cũng trớ lại thần thãi như ban đầu, Tièu Chấn Long âm thâm tán thường dây quả lại là một miếng dá kỳ diệu.
Tiêu Chấn Long giao đã Phật Liên cho Lý Thế Vinh, đế anh ấy dùng phương pháp này di chữa cho đám người Hỏa Phượng, còn Tiêu Chấn Long thi đi tởi một chỗ khác trong phằn mộ.
bởi vi anh phát hiện ở một chỗ khác có một cái bàn bàn khá lớn làm từ đá cấm thạch, bẽn trẽn bây một vãi thứ, anh muốn đi tìm hiểu cho rõ.
Sau khi sương mù tan đi, toàn bộ phần mộ lại trờ nẻn lạnh lẽo lạ thường, cũng may đám người Tiêu Chấn Long mặc cũng đủ nhiều.
Giày da của Tiêu Chấn Long dầm lên trên nên đất đá cấm thạch phát ra tiếng vang thanh thúy, quanh quấn ớ trong khu mộ trống trải.
Tièu Chấn Long cảm thấy những cáy cột vật tố trong phần mộ này giống như đặc biệt làm ra đế phòng ngừa người khác trộm mộ, mặc dù Tiêu Chấn Long không tin trận pháp này thật sự có thế ngăn cán được những ké dòm ngó tới khu mộ đó, nhưng mà Tiêu Chấn Long cũng biết mặt nạ ác linh trên những cây cột vật tố này lại thật sự có tác dụng bào mòn tâm chí con người.
Loại tốn thương trẽn tinh thần nãy thường đãng sợ hon tốn thương trên thế xác nhiều, trận pháp dù có lợi hại hơn nữa thi theo thời gian cũng sẽ luôn cỏ một ngày mất đi tác dụng, nhưng mà thứ dồ mê hoặc tâm chí con người này lại là khầc tinh của mỗi người.
Cuộc sống trong thế giói hoa lệ nãy, bẽn trong tràn ngập các loại gút mất tình cảm và tham vọng vật chất, tất cá những điều đõ đều cõ the trớ thành cãi bảy tình
cảm ở sảu trong nội tảm con người.
Lúc này Tiêu Chấn Long cám thấy bán thân quá thật là rất may mần, nếu không có miếng đá Phật Liên ở trước ngực hóa giải được nguy cơ này, thi không chi riêng anh mã cá những người khác ốêu sẽ sớm muộn cũng phải táng thần ờ trong ngôi mộ ngầm nãy, nhóm người nảy cúa anh mã táng thân ớ đen Yasukuni thì quả là sẽ để lại tiếng xấu muôn đời.
ở một chỗ trong phần mộ cô những bệ hình tháp giống như một bệ thờ được xây từ những khối đá cấm thạch thật lớn, ờ trẽn mỗi một bệ đều có những binh hoa vỏ cùng tinh xảo đẹp đẽ, phía trên bình hoa có đủ loại màu sác, những sợi chỉ vàng tản ra ánh sảng chói mắt, như nói cho những người đến đáy rang bọn họ không giống với người thường tới cỡ nào.
Từ trên đinh mộ cỏ mấy tấm màn trâng đen rủ xuống, bên trên viết đãy ký tự thần chú mà Tiêu Chấn Long nhìn không hiếu.
Tiêu Chấn Long duổi tay chạm vảo một bình hoa cách mình gần nhất, hai tay nhấc nó xuống, nặng chững vài cân..
Danh Sách Chương: