Những người khác đỡ Trần Lục dậy, tức giận rời đi.
Mãi cho đến khi Phó Hồng hoàn toàn đi xa, Nam Cung Tuyết mới thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ ngực mình.
Đôi mắt to như nước mùa thu của cô nhìn Lý Quân rồi đỏ mặt.
Ngay lúc Lý Quân không biết tại sao, Nam Cung Tuyết đột nhiên đến bên cạnh anh, nhón chân lên rồi hôn lên mặt Lý Quân như chuồn chuồn lướt nước, lấy hết can đảm nói:
“Lý Quân, em thích anh!”
Nói xong, cô xoay người chạy thẳng về hướng Phó Hồng rồi rời đi.
Còn Lý Quân thì sững sờ tại chỗ.
Trong không khí còn lưu lại hương thơm của Nam Cung Tuyết, đôi môi đỏ vừa hôn lên mặt anh, sự ấm áp và mềm mại quanh quẩn trong lòng Lý Quân.
“Mình đây là được tỏ tình sao?”
Lý Quân sờ sờ mũi, cảm thấy vô cùng kỳ diệu.
Ba phút sau. Lý Quân bước ra khỏi quán trà.
Lúc vừa ra khỏi quán trà, anh liền nhìn thấy Lương Dũng vội vàng đi tới, vẻ mặt rất nghiêm trọng.
Không đợi Lý Quân hỏi, Lương Dũng lên tiếng: “Thiếu gia, gần quán trà có mai phục, nhằm vào cậu, họ đã theo dõi cậu từ biệt thự Tây Tử Đường.”
“Tôi phát hiện có ai đó đang theo dõi cậu, vì vậy tôi đã đi theo.”
Lý Quân gật đầu tỏ vẻ hiểu.
Đúng lúc này, gần quán trà, những bóng người xuất hiện.
Có khoảng một chục người, tất cả đều là cao thủ, khí tức rất cường đại.
Đặc biệt, một lão giả mặc áo trường sam, cách ăn mặc cực kỳ quái dị, đằng sau còn thắt một bím tóc dài kỳ lạ.
Nếu không phải vì kiến trúc hiện đại xung quanh, còn tưởng rằng anh đã xuyên không rồi.
Người đàn ông thắt bím tóc dài quấn bím tóc quanh cổ ba vòng, sau đó từng bước đi về phía Lý Quân.
Hăn không dừng lại cho đến khi cách Lý Quân năm bước.
Hắn duỗi lòng bàn tay về phía Lý Quân rồi nói: “Giao đồ ra đây, tôi có thể tha mạng cho cậu, đừng cố gắng phản kháng, nhà họ Vân Nam Địa Khu không phải là
người cậu có thể đấu lại.”
“Người đến từ Nam Địa Khu? Ông tới đây vì nhân sâm ngàn năm?” Lý Quân hỏi.
Ai ngờ đối phương lại khinh thường cười lạnh.
“Đừng giả vờ ngu ngốc ở đây, tiểu thư nhà họ Lâm đã làm mất huyết ngọc châu, vẽ chân dung của cậu, sai người khắp nơi nghe ngóng.”
“So với huyết ngọc châu, nhân sâm kia là cái thá gì?”
Tiểu thư nhà họ Lâm? Nam Địa Khu? Huyết ngọc châu?
Lý Quân dường như đột nhiên nghĩ đến cái gì đó. Anh đưa tay vào trong túi móc ra một hạt châu.
Không thể không nói hạt châu này thực sự rất đẹp, không có việc gì làm thì anh cũng sẽ lấy ra thưởng thức.
Nghe ý tứ của đối phương, nó còn quý hơn cả nhân sâm ngàn năm.
Sau khi huyết ngọc châu gặp ánh mặt trời, nó toát ra ánh sáng mê người.
Mắt của người đàn ông trung niên đã cực kỳ nóng rực.
Hăn không kịp chờ đợi nói: “Mau đưa hạt châu cho tôi, nhanh lên, có nghe thấy không?”
Giọng điệu của đối phương vừa vội vàng vừa hưng phấn.
“Cậu nhóc, giao huyết ngọc châu cho tôi, tôi có thể tha mạng cho cậu, nếu không, cậu sẽ nếm mùi tuyệt vọng, tôi có hàng ngàn cách để khiến cậu sống không bằng chết, có nghe thấy không?”
“Xem ra ông quyết tâm phải lấy huyết ngọc châu này, nhưng tôi muốn biết hạt châu này có tác dụng gì mà có thể khiến ông không tiếc từ Nam Địa Khu chạy tới đây để lấy vậy?”
Lý Quân xoay huyết ngọc châu trong tay, có chút tò mò hỏi.
Danh Sách Chương: