Mục lục
Cực Phẩm Chiến Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tại đại sảnh Chiến Long Điện.

Lý Quân rời khỏi biệt thự.

Sau khi dặn dò Lương Dũng vài câu, Lý Quân trực tiếp lên máy bay trở về Sở Châu.

Tại sân bay.

Vũ Tạ Hoa đang chờ ở vị trí cửa ra.

"Có điều tra được người của Tu La ở đâu không?”

Lý Quân trực tiếp lên xe của Vũ Tạ Hoa, sát khí trên người ẩn hiện, như một quả bom sắp phát nổ.

"Lý Quân, cậu ngàn vạn lăn đừng nóng vội, lần này ra tay đối phó với cậu là một trong hai mươi tám Câu Hồn Sứ của Tu La, Trần Nguyên Tỉnh. Sau khi gã bắt được Cố Nghiên và những người khác, hiện đang giam giữ họ trên núi Lục Bàn ngoài thành Sở Châu, còn tung tin nhắn cậu đến chuộc người.

“Đây tuyệt đối là một cái bẫy, thực lực của Trần Nguyên Tỉnh không phải chuyện đùa, lại có cao thủ Tu La, nếu cậu đi, sẽ trúng gian kế của bọn họ”

“Tôi lập tức huy động tất cả thành viên Tuần Thiên Vệ Sở Châu, liên hợp với người của Lục Phiến Môn, chờ chúng tôi chuẩn bị xong xuôi mới lên cứu người”

Vũ Tạ Hoa nói.

Ai ngờ, Lý Quân lại lắc đầu: "Như vậy quá chậm, lỡ bọn chúng làm gì người nhà cô tôi và bạn bè tôi thì sao đây? Hơn nữa chỉ là Tu La mà thôi, rác rưởi cả, tôi

có thể tự mình xử lý!"

'Vũ Tạ Hoa có chút lo lẳng: "Lý Quân, tôi biết cậu. có thực lực cao cường, nhưng hổ lớn cũng khó mà chống lại cả bầy sói, đặc biệt là tên Trần Nguyên Tinh kia, tôi đã tra qua tư liệu của gã, uy danh hiển hách, thực lực vô cùng kh ủng bố. Tôi biết cậu nóng lòng cứu người, nhưng nếu như xông vào, không những cậu không thể cứu được họ, mà có khi còn mất mạng. Chỉ bắng hãy để Lý Thất Phu, Thương Kế Tường và những người khác ra mặt.”

"Đặc biệt là Thương Kế Tường, cậu ta là người của Chiến Bộ, nếu như có thể huy động binh lính của chiến bộ, nhất định có thể xử lý được tên Trần Nguyên Tỉnh kia..."

Vũ Tạ Hoa còn muốn nói gì nữa, nhưng đã bị Lý Quân cắt ngang.

"Không cần thiết."

Vũ Tạ Hoa không ngờ Lý Quân lại độc đoán như vậy, quả thực quá lỗ m ãng


Tên Trần Nguyên Tỉnh kia là cao thủ Hoá Kình, hơn nữa không phải là Hoá Kình bình thường, Lý Quân tuy mạnh, e rằng cũng không phải là đối thủ của gã.

Tuy nhiên nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Lý Quân, Vũ Tạ Hoa biết nói gì cũng vô ích, đành phải yên lặng gọi điện thoại cho nhóm thuộc hạ của mình là Tuần Thiên Vệ, hy vọng có thể giúp đỡ Lý Quân.

Xe ô tô lao thẳng đến chân núi Lục Bàn.

Lúc này trời đã tối đen.

Dưới chân núi, đã có rất nhiều người tụ tập, bao gồm Chu Bỉnh Khôn, Vương Hữu Lân, Cố Diên Niên, v.v„ đều đang đứng dưới chân núi, lo lắng nhìn xung quanh.

Trong số đó có cả Nam Cung Ngao, Phó Hồng, Nam Cung Tấn và Nam Cung Hải, những người thuộc họ nhà Nam Cung cũng đến.

Cháu gái bị ngược đãi, tuy lần trước đã nói cắt đứt quan hệ với Nam Cung Tuyết, nhưng máu mủ tình thâm, đánh gãy xương cốt động đến gân, làm sao có thể thực sự mặc kệ cô được.

Nhưng mà ngay cả người nhà họ Nam Cung cũng không thể lên núi, con đường lên núi có cao thủ Tu La canh giữ, ai dám xông vào, lập tức sẽ bị gi ết chết.

Trên con đường lên núi đã có thêm vài cái xác, đều là những người cố gắng lên đó để cứu người.

Xe ô tô của Vũ Tạ Hoa dừng lại, đồng thời Tuần Thiên Vệ nhận được tin tức cũng nhanh chóng chạy tới

Đợi Lý Quân bước xuống xe, Vương Hữu Lân, Chu Binh Khôn, Loan Thiệu Hãng và những người khác liền vây quanh anh.

"Lý tiên sinh, trên đó đã bố trí thiên la địa võng đợi anh sa vào bẫy, tôi đã nghĩ cách huy động người nhanh chóng qua đây, dù là Tu La, chúng tôi nhất định sẽ cứu được người từ tay bọn chúng”

Hoàng Giang Triều hét lớn.

Bên cạnh, Chu Bỉnh Khôn, Cố Diên Niên và những. người khác cũng gật đầu lia lịa.

Họ cùng nhau đầu tư vào tập đoàn của Lý Quân, giờ đây có thể nói là vinh nhục cùng hưởng, tổn thất cùng chịu.

Hơn nữa, gia tộc hùng mạnh của họ tồn tại nhiều năm, có không ít mối quan hệ, có thể huy động một số thế lực giang hồ.

"Lòng tốt của mọi người tôi xin ghi nhận, nhưng không cần thiết.”

Lý Quân nói xong, liền trực tiếp vượt qua mọi người, lao về phía trước.


Nhưng chỉ đi được vài bước lại bị người ngăn cản lại, là một đám người nhà họ Nam Cung.

Trong đó, Nam Cung Ngao mặt mày giận dữ, hung hăng trừng mắt nhìn Lý Quân.

Trong đám con cháu của dòng họ, Nam Cung Ngao thương nhất chính là Nam Cung Tuyết, nếu không cũng không đồng ý để Lý Quân đưa cô rời đi.

Nhưng không ngờ mới đây đã xảy ra chuyện, ông tôi vốn không có thiện cảm với Lý Quân, lúc này càng thêm căm ghét đến cực điểm, hận không thể giết anh.

Ông ta tiến lên, tóm lấy cổ áo Lý Quân, giận dữ quát lớn: “Cháu gái của tôi mà có mệnh hệ gì, tôi sẽ không tha cho cậu”

"Bịch!"

Lý Quân hất tay, Nam Cung Ngao lập tức bị hất văng, liên tục lui về sau năm sáu bước, nếu không phải có con trai Nam Cung Tấn đỡ kịp, e rằng đã ngã sõng soài xuống đất.

“Mày dám động thủ với ông nội tao!"

Nam Cung Hải hét lớn.

Ngay sau đó, khi đối diện với ánh mắt lạnh như băng của Lý Quân, anh ta liền rụt cổ lại.

"Nam Cung Tuyết, đương nhiên tôi sẽ cứu cô ấy xuống, còn nữa, vì ông sắp chết nên tôi mới không tính toán với ông, nếu lần sau dám nói chuyện với tôi như vậy, tôi sẽ lấy mạng chó của ông trước."

Giọng nói của Lý Quân vô cùng rét lạnh, nói xong, không thèm để ý đến những người nhà họ Nam Cung đang tức giận nữa, trực tiếp lao nhanh lên núi.

Mãi cho đến khi Lý Quân rời đi, Nam Cung Ngao mới tức giận hét lớn: "Hỗn láo! Hỗn láo! Cậu ta dám đối xử với tôi như vậy!"

Bên cạnh, Phó Hồng thở dài.

“Tên Thôi Ngạn kia quả thực là một kẻ tiểu nhân, không thể liên hôn với nhà họ Nam Cung của chúng ta, vậy mà xúi giục người Tu La ra tay với Tiểu Tuyết, đáng hận! Tên Lý Quân này thì cũng chả khá hơn gì, kiêu ngạo cuồng vọng, vậy mà dám một thân một mình đi cứu người, cậu ta mà mang theo Ngô Huyền Tiễn thì còn có khả năng thành công!"

Nghe vậy, mọi người trong nhà họ Nam Cung ai nấy đều thở dài.

....


Trên đỉnh núi.

Trần Nguyên Tinh ngồi trên ghế, trước mặt gã là sáu người đang quỷ.

Lần lượt là Lý Mộng Vân, Bạch Kính Đình, Bạch Vi, Loan Thục Ninh, Nam Cung Tuyết và Cố Nghiên.

Lúc này, sáu người đều mặt mũi bầm dập, sưng vù, hiển nhiên vừa rồi đã bị tra tấn không ít.

Loan Thục Ninh nhìn chằm chằm Trần Nguyên Tỉnh với ánh mắt đầy căm hận, hét lớn: "Bọn mày đối xử với tao như vậy, Lý Quân sẽ không tha cho bọn mày.

Bên cạnh, Nam Cung Tuyết kéo ống tay áo của bạn mình, thấp giọng khuyên can:"Thục Ninh đừng nói nữa, bọn họ là người của Tu La đấy, Tu La chính là tổ chức lớn mạnh nhất thế giới, Lý Quân cũng không thể làm gì bọn họ đâu..."

Bên cạnh, gia đình Bạch Vi đã sợ hãi đến run rẩy.

Bọn họ chỉ là người bình thường, chưa từng trải qua trận chiến như vậy.

Trong đám người chỉ có Cố Nghiên bình tĩnh nhất, không nói lời nào, cũng không lộ ra chút sợ hãi nào.

Trải qua chuyện lăn trước ở tập đoàn Quân Lâm, cô tin chắc Lý Quân nhất định sẽ tới cứu cô.

Mà nghe Loan Thục Ninh nói xong, khóe miệng Trần Nguyên Tỉnh không nhịn được mà giật giật, trong mắt lộ ra vài phần rét lạnh.

Gã nói với Lâm Vũ Thu: "Làm cho con nhỏ kia ngậm miệng nó lại đi"

“Tôi.."

Trong mắt Lâm Vũ Thu có chút bối rối, chần chừ không ra tay.

“Chát!”

Trong nháy mắt Trần Nguyên Tinh đã xuất hiện trước mặt Lâm Vũ Thụ, tát một cái thật mạnh vào mặt cô.

“Cô nhiều lần trái ý của tôi, cô muốn gì đây? Thực sự muốn chết?!"

Lâm Vũ Thu cúi đầu không dám nói gì.

“Sứ giả Trần, để tôi dạy cho cô ta bài học!”

Thôi Ngạn chủ động xin đi làm thay cho Lâm Vũ Thu.


Nói xong, anh ta đi tới trước mặt Loan Thục Ninh, đưa tay nắm cằm Loan Thục Ninh, ép cô ngẩng đầu lên.

“Phi!"

Loan Thục Ninh phun một ngụm nước miếng lên mặt Thôi Ngạn.

“Mẹ kiếp!”

“Chát...chát..chát..”

Thôi Ngạn tát liên tục năm sáu cái vào khuôn mặt xinh đẹp của Loan Thục Ninh, khóe miệng Loan Thục Ninh bị đánh chảy ra máu tươi.

Thôi Ngạn còn chưa hết giận, túm lấy tóc của cô. ấn cả đầu cô xuống đất, hai chân giẫm lên đầu cô, liên tục mắng chửi.

Nhìn thấy Loan Thục Ninh bị đánh, Nam Cung Tuyết vội vàng đi lên muốn kéo Thôi Ngạn ra nhưng mà cô còn chưa kịp đứng dậy đã bị Thôi Ngạn túm tóc kéo ngã trên mặt đất.

“Con điểm thúi, ông mày còn chưa có xử đến mày đâu."

Nói xong, gã nâng chân đạp lên mặt Nam Cung Tuyết, khiến cho cả người Nam Cung Tuyết bay ra xa năm sáu mét, hai má sưng vù.

Nhìn thấy cảnh tượng này, cả nhà Bạch Vi sợ đến mức run rẩy.

Mà lúc này, Thôi Ngạn nhếch mộng, nở nụ cười dâm tà.

Cố Nghiên, Nam Cung Tuyết, Loan Thục Ninh, tất cả đều là mỹ nữ khó gặp, bây giờ các cô cũng không 'thể phản kháng, chỉ có thể bất lực bị trói quỳ ở đó, dễ dàng khơi dậy thú tính của Thôi Ngạn.

Ánh mắt Thôi Ngạn nhìn về phía Trần Nguyên Tinh, hỏi dò: “Sứ giả Trần, nếu như ngài không có hứng thú với mấy con đàn bà này, không bằng để cho tôi chơi đùa với bọn họ một chút!"

Trần Nguyên Tỉnh đương nhiên biết chơi đùa mà Thôi Ngạn nói là có ý gì, gã khẽ nhíu mày.

Đám người Nam Cung Tuyết ai nấy biến sắc.

Cái thẳng này lại ghê tởm như thế!!

Mà đúng lúc này, một gã đàn em nhanh chóng chạy tới trước mặt Trần Nguyên Tỉnh, thấp giọng nói:

"Sứ giả Trần, Lý Quân tới rồi”

Ánh mắt Trần Nguyên Tỉnh loé lên ánh sáng.

“Tới rất nhanh, xem ra cậu ta rất quan tâm những người này.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK