Trong lúc vội vàng, hắn hét lớn: “Tôi nhận thua!”
Hắn vừa dứt lời.
Bức tranh thuỷ mặc treo trên bức tường phía sau hắn “rắc” một tiếng, nứt ra rồi rơi xuống sàn.
Người đàn ông trung niên nhìn nắm đấm khổng lồ cách trán chưa đầy một ngón tay, tim đập thình thịch, cổ họng không khỏi nuốt khan.
Căn phòng yên tĩnh hơn mười giây.
Đường Trúc và Hạ Vân Huy phản ứng lại, vội vàng chạy tới.
“Đàn anh, anh không sao chứ?”
Lý Quân thu nắm đấm lại.
Người đàn ông trung niên thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, lưng hắn đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Sau khi hít sâu vài hơi, người đàn ông trung niên cưỡng ép đè nén trái tim đang run rẩy rồi nói: “Tôi thu hồi lại những gì tôi vừa nói, thực lực của cậu rất mạnh, xin tự giới thiệu, tôi tên là Long Nha, thủ lĩnh của Long Nha Vệ, xin lỗi cậu.”
“Không sao, chỉ c ần sau này đừng ngông cuồng như thế nữa, nếu không rất dễ thành xác chết.” Lý Quân nhẹ giọng nói.
Long Nha không khỏi cười khổ một tiếng.
Không ngờ mình là tướng quân mà lại bị một thanh niên dạy một bài học, nhưng lại không thể phản bác được, ai bảo thực lực của hắn kém hơn Lý Quân.
“Tôi nghe nói cậu tới thủ đô để trả thù nhà họ Hà. Ở thủ đô, cấp bậc nhà họ Hà cũng không thấp, có rất nhiều võ giả và vũ khí nhiệt áp hiện đại, tôi có thể phái người của Long Nha Vệ đến trợ giúp cho cậu...”
“Không cần.”
Không đợi đối phương nói xong, Lý Quân trực tiếp lắc đầu từ chối. “Chỉ là nhà họ Hà mà thôi, tôi có thể tự xử lý được.”
“Đường Trúc, cảm ơn lòng tốt của cô, nếu không còn việc gì thì tôi đi trước đây.
Nói xong, Lý Quân xoay người đi thẳng. “Cái này...” Những người trong phòng sững sờ.
“Lý Quân, thật ra cậu có thể cân nhắc gia nhập Long Nha Vệ của tôi với tư cách là huấn luận viên...”
Long Nha hét lên sau lưng Lý Quân. Nhưng Lý Quân thậm chí còn không nhìn lại.
Im lặng vài giây, Hạ Vân Huy nói: “Đàn em, hình như chúng ta mặt nóng dán vào mông lạnh, tính tình của bạn em thật sự rất kỳ lạ.”
Đường Trúc có chút xấu hổ. Long Nha bên cạnh thở dài.
“Cậu ấy quả thật có tư cách để kiêu ngạo, thực lực này, e rằng ngay cả người kia của Ưng Dương Vệ cũng chỉ được vậy.”
“ý anh là thực lực của cậu ta ngang bằng với Lão Ưng?” Đường Trúc và Hạ Vân Huy đồng thời kêu lên.
Chiến bộ Trung Vực có năm đội đại vệ, thành viên đều là từ bách chiến binh vương tạo thành và mạnh nhất trong số họ là Lão Ưng của Ưng Dương Vệ.
Lão Ưng là thần tượng của Đường Trúc, không, phải nói nó là thần tượng của vô số binh lính trong toàn bộ Chiến nộ Trung Vực. Ngôn Tình Trọng Sinh
Cho nên khi nghe Long Nha so sánh Lý Quân với Lão Ưng, nhất thời hai người đều có chút không thể chấp nhận được.
“Đúng vậy, cậu ta không hề thua kém Lão Ưng, nếu như cậu ta có thể vào Chiến bộ thì tốt rồi.”
Nghe vậy, trong phòng rơi vào im lặng.
“Đàn em, cậu ta đã đi rồi, chúng ta còn cần giúp cậu ta đối phó với nhà họ Hà không?” Hạ Vân Huy hỏi.
“Đương nhiên là có.” Người trả lời lại là Long Nha.
“Trước khi tôi đến, tôi đặc biệt nhờ người điều tra động tĩnh của nhà họ Hà, mấy ngày qua, nhà họ Hà đã bí mật mua một số lượng lớn vũ khí nhiệt áp, e rằng là để đối phó với Lý Quân. Nếu Lý Quân đi, kết cục sẽ là chín phần chết một phần sống.”
“Sẽ thật đáng tiếc nếu một thiên tài võ thuật như vậy chết trong tay nhà họ Hà.”
“Hơn nữa, người thanh niên này kiêu ngạo và cực kỳ khó thuần phục, nếu chúng ta cứu mạng cậu ta, chúng ta có thể thu nạp cậu ta.”
Nghe thấy lời của Long Nha, Hạ Vân Huy và Đường Trúc liếc mắt nhìn nhau. Họ biết, vị đàn anh này có chấp niệm trân quý nhân tài.
Nếu không, với sự kiêu ngạo của Long Nha, một khi đã bị từ chối thì không bao giờ chủ động một lần nữa.
Sau khi rời khỏi quán trà.
Lý Quân trực tiếp lên tàu hoả đến thủ đô.
Trả thù! Anh không thích chờ qua đêm!
Danh Sách Chương: