Nam Cung Hải đang chuẩn bị cho cái thằng mấy lần đánh anh ta là Lý Quân bài học nhớ đời, thì đột nhiên nhìn thấy Ngô Huyền Tiễn xuất hiện ở phía sau Lý Quân.
Lúc này bọn họ còn chưa biết Ngô Huyền Tiễn là người Lý Quân dẫn đến.
Phó Hồng vừa định mở miệng hỏi, thì Ngô Huyền Tiễn đã chỉ vào mũi Nam Cung Hải mắng to: "Thằng nhãi ranh, mày vừa nói muốn phế ai? Ngay cả lão đại †ao mày cũng dám phế? Mày chán sống hả?”
Nói xong, hắn cười nịnh nọt nhìn về phía Lý Quân.
“Lão đại, có muốn tôi cho thăng này một trận không?”
Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.
Tất cả mọi người nhà họ Nam Cung chết đứng tại chỗ.
Bọn họ không có nghe lầm chứ, sát thần Ngô Huyền Tiễn này, gọi Lý Quân là lão đại?!
Ngô Huyền Tiễn là ai?! Ở Ngô Châu chỉ cần nhắc tới tên của hắn, ai nấy đều sẽ kinh hồn bạt vía.
Nếu như nói ở Ngô Châu, người có thể khiến nhà họ Nam Cung ngại va chạm, cũng chỉ có sát thần Ngô Huyền Tiễn này đây.
Ngô Huyền Tiễn biết Lý Quân, lại còn ninh nọt gọi người ta là lão đại. Điều này làm cho mọi người cảm thấy không chân thật chút nào.
Tim Phó Hồng đập như trống, bà ta cảm thấy không thể tưởng tượng nổi đồng thời cũng vô cùng kinh hãi.
Bà ta đương nhiên biết Ngô Huyền Tiễn, người này trước giờ ra tay chưa từng nể nang ai, kiêu ngạo ương ngạnh.
Người có thể được Ngô Huyền Tiễn coi trọng rất ít. Nhìn cảnh trước mắt, quả thực làm cho bà ta hoài nghỉ bà ta nhìn nhầm.
Lý Quân này có tài đức gì, lấy đâu ra tiếng nói lớn như vậy? Xem ra ngoại trừ tập đoàn Quân Lâm, Lý Quân còn có thân phận khác nữa.
Phó Hồng trong nháy mắt sắc mặt tái mét, nghĩ tới rất nhiều chuyện.
Bà ta là người phụ nữ giỏi giang, nếu không sao có thể thay thế ông chồng nhu nhược kia, xử lý mọi chuyện trong nhà.
Giờ phút này ở trong mắt của Phó Hồng, trên người Lý Quân như được bao phủ bởi lớp sương mù thần bí.
Nam Cung Tuyết cũng rất kinh ngạc.
Đối với Ngô Huyền Tiễn, cô đương nhiên biết rõ, dù sao ở trong địa bàn Ngô Châu, làm gì có ai không biết đến cái tên Ngô Huyền Tiễn.
Cô rốt cục hiểu được, Lý Quân dựa vào đâu mà dám đến nhà họ Nam Cung, hoá ra là có chỗ dựa vững chắc như Ngô Huyền Tiễn.
€ó Ngô Huyền Tiễn ở đây, hôm nay Lý Quân chắc chắn có thể bình yên vô sự rời đi.
Điều này cũng làm cho Nam Cung Tuyết thở phào nhẹ nhõm.
“Ngô Huyền Tiễn thì sao? Ở đây chính là nhà tao, Lý Quân mày là chó tạp chủng, tao muốn mày chết không tử tế.”
Nam Cung Hải lớn tiếng ồn ào nói.
Nghĩ đến cao thủ phía sau, anh ta nhất thời lại có can đảm để gào thét.
Lý Quân vốn chỉ định mang Nam Cung Tuyết đi.
Nhưng nghe được lời nói của Nam Cung Hải, anh khó chịu nheo mắt. “Cho tên đó một bài học đi!”
Lý Quân sai bảo Ngô Huyền Tiễn.
“Vâng, lão đại.”
Ngô Huyền Tiễn siết năm đấm, trong ánh mắt mang theo sự hưng phấn.
Tên này là kẻ ác từ trong máu, được đánh đấm đối với hắn là chuyện vô cùng vui vẻ.
“Ông muốn làm gì?”
Nam Cung Hải vốn đang vênh váo tự đắc, nhìn thấy Ngô Huyền Tiễn từng bước đi về phía anh ta thì không khỏi hoảng sợ.
Mặc dù phía sau anh ta có rất nhiều cao thủ, nhưng lúc anh ta đối mặt với sát thần này vẫn không nhịn được sợ hãi.
“Đừng hòng làm gì thiếu chủ.”
Lão già phía sau Nam Cung Hải đứng dậy.
Danh Sách Chương: