“Tiểu Tuyết, bạn trai cậu đâu? Hai người vừa mới yêu đương, hẳn phải dính như keo mới đúng, sao không thấy cậu nhắn tin WeChat với anh ta hay gì đó? Sẽ không phải hết cảm giác mới mẻ rồi nên cậu đá anh ta rồi chứ!”
Bên trong phòng riêng, Quách Hiểu Đình nửa đùa nửa thật nói.
Đối với Lý Quân, cô luôn canh cánh trong lòng.
“Lý Quân rất bận, bình thường tớ sẽ không làm phiền anh ấy, anh ấy có sự nghiệp riêng của mình.”
Nam Cung Tuyết nói một cách nghiêm túc, nhưng thật ra cô có chút chột dạ.
Dù sao chuyện Lý Quân là bạn trai cô chỉ là do cô đơn phương tuyên bố, Lý Quân vẫn chưa đồng ý đâu.
Theo lý mà nói, một người đẹp như Nam Cung Tuyết, không biết có bao nhiêu người đàn ông đổ xô tới, nhưng Lý Quân lại thờ ơ với cô.
Có lẽ điều khiến Nam Cung Tuyết coi trọng ở anh là thái độ của Lý Quân khác với những người khác.
“Thiếu gia, Triệu Long Đồ đã chuẩn bị tiệc chiêu đãi, lần này hắn muốn gặp thiếu gia, thứ nhất là bởi vì thiếu gia là người thừa kế do ông chủ lớn lựa chọn, cấp
dưới như hắn nhất định phải đến chào.”
“Nguyên nhân khác là vì trong nội bộ tập đoàn Chiến Long có rất nhiều người nghỉ ngờ năng lực của thiếu gia, có lẽ Triệu Long Đồ cũng có ý định thử thiếu gia.”
Lương Dũng dừng xe ở bãi đỗ xe, vừa đi vừa nói chuyện: “Tuy nhiên, việc truy hồi tư liệu ngày hôm qua đã chứng minh năng lực của thiếu gia, Triệu Long Đồ hẳn nên biết nên sắp xếp nội bộ công ty như thế nào.”
Lúc này, Nam Cung Tuyết và những người khác đã vào trong phòng riêng.
Triệu Long Đồ và những người khác đã đứng ở cửa khách sạn đợi gần một tiếng.
Khi nhìn thấy Lý Quân xuất hiện cùng với Lương Dũng, hắn vội vàng tiến lên vài bước, trên mặt nở nụ cười.
“Thuộc hạ Triệu Long Đồ, kính chào thiếu gia.”
Vừa nói, Triệu Long Đồ trực tiếp quỳ một chân xuống đất.
Lương Dũng đang đứng bên cạnh Lý Quân hơi bất ngờ, vội vàng thấp giọng nói: “Đây là lễ nghi cao nhất của Chiến Long Điện, chỉ có những dịp rất trịnh trọng mới quỳ xuống, điều này thể hiện thái độ của Triệu Long Đồ.”
Lý Quân nghe vậy, tiến lên hai bước đỡ Triệu Long Đồ đứng dậy.
Đám nhân vật lớn của Sở Châu phía sau hắn âm thầm ngạc nhiên.
“Đã nghe nói hệ thống phân cấp nội bộ của tập đoàn Chiến Long rất nghiêm ngặt, hôm nay tận mắt chứng kiếm mới biết những tin đồn này đều là thật.”
Trong số những người có mặt, Chu Bỉnh Khôn và Vũ Tạ Hoa là hai người bị sốc nhất.
“Ông chủ Lý hóa ra là thiếu gia của tập đoàn Chiến Long.”
Chu Bỉnh Khôn và Vũ Tạ Hoa cùng nhau đi tới.
“Mọi người biết nhau?”
Triệu Long Đồ nghỉ ngờ nói.
Vũ Tạ Hoa cười nói: “Đương nhiên, tôi và ông chủ Lý có thể nói không đánh không quen, bởi vì quan hệ của tôi với nhà họ An, tôi và ông chủ Lý có chút xung đột, lúc đó ông chủ Lý đã ra lệnh huy động ba thế lực lớn là Lý Thất Phu, Ân Kế Mạnh và Trần Hán Đình..."
Bây giờ nói về tình hình lúc đó, trong lòng Vũ Tạ Hoa vẫn còn chút sợ hãi.
Nếu không phải Lý Quân lưu tình, e rằng bây giờ tính mạng nhỏ của thống đốc hắn cũng khó đảm bảo.
Vũ Tạ Hoa nói xong, tất cả mọi người ở đó lại bị sốc.
Ngay cả ánh mắt Triệu Long Đồ nhìn Lý Quân cũng có chút khác biệt.
Hắn không ngờ Lý Quân lại có quan hệ với đám người Lý Thất Phu.
Những người này không phải là người của tập đoàn Chiến Long.
Như vậy nói rõ là Lý Quân có thế lực của riêng mình.
“Xem ra mình vẫn biết quá ít về vị thiếu gia này.”
Triệu Long Đồ thầm nghĩ trong lòng.
“Ngài là Lý Quân sao?”
Lúc này, Hoàng Giang Triều đột nhiên lên tiếng.
“Ông là?”
Sau khi Lý Quân nhìn thấy Hoàng Giang Triều, lông mày hơi nhíu lại.
Thành thật mà nói, anh không có một chút ấn tượng nào về đối phương.
Hoàng Giang Triều vội vàng tự giới thiệu: “Tôi tên là Hoàng Giang Triều, là chủ tịch ngân hàng Thanh Hồ, còn cậu Lý là khách VỊP cấp cao nhất của ngân hàng Thanh Hồ.”
“Mỗi năm ngân hàng Thanh Hồ chỉ có năm khách VỊP cấp cao nhất, vì vậy tôi đã đọc thông tin của cậu Lý.”
Nói đến đây, giọng nói của Hoàng Giang Triều không giấu được sự kích động. “Tài khoản của cậu Lý là do phó chủ tịch ngân hàng Thanh Hồ chúng tôi mở, lúc đó cậu Lý vẫn đang trong tù, mỗi khoản tiền của cậu Lý đều là do chính phó chủ tịch ngân hàng tự mình gửi vào tài khoản của cậu.”
Danh Sách Chương: