Ngay lập tức, bầu không khí rơi vào im lặng. Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn Lý Quân.
Lý Quân muốn một mình chiến đấu với Diệp Tiêu, chuyện này vượt quá dự liệu của mọi người.
Nhưng ngay sau đó, mọi người đều lắc đầu và thở dài.
Lý Quân muốn thắng Diệp Tiêu, điều này sao có thể?
Thay vì mong đợi Lý Quân thắng Diệp Tiêu thì thà là mong đợi một tiếng sấm đột nhiên từ trên trời rơi xuống gi ết chết Diệp Tiêu, xác suất chuyện đó xảy ra còn lớn hơn.
“Lý Quân, vô dụng thôi, ngay cả Duẫn Á Duẫn cũng không thể ngăn được ba chiêu của Diệp Tiêu, cậu tự mình động thủ chỉ tự rước lấy nhục thôi.
Chu Bỉnh Khôn nói với giọng tuyệt vọng.
Theo ông thấy, đang ở thời khắc sinh tử, Lý Quân không muốn chết như vậy cho nên mới đứng lên thách thức Diệp Tiêu.
Chỉ là muốn dùng cái này kéo dài thời gian, chờ đợi cứu viện thôi.
Cách làm này thật ra không có gì không ổn, nhưng Lý Quân đã quên mất một điều, đây là ở Nam Địa Khu, Diệp Tiêu một tay che trời, sẽ không có ai có thể đến cứu họ cả.
Vì vậy, hành động của Lý Quân không thể thay đổi bất cứ điều gì.
Diệp Tiêu giống như thần chết, đã quyết định sinh tử của họ.
Quách Phong Xuân và những người khác bên cạnh cũng lắc đầu.
Còn Lý Quân, người phải đối mặt với sự chế giễu, khinh miệt và khinh bỉ của những người xung quanh, vẻ mặt rất thờ ơ.
Anh quay đầu lại mỉm cười với Chu Bỉnh Khôn: “Chủ tịch Chu, tin tôi đi, bỏ ra một trăm triệu để thuê Duẫn Á Duẫn không phải là lựa chọn sáng suốt nhất của ông đâu. Lựa chọn sáng suốt nhất của ông chính là đưa tôi đến Nam Địa Khu này."
Nói xong, anh nhìn thẳng vào Diệp Tiêu hỏi: “Dám không?”
Quách Phong Xuân bên cạnh không chịu nổi: “Lý Quân, đừng giấy dụa vô ích, Diệp Tiêu có thể dùng một ngón tay chọc chết cậu đó.”
Đôi mắt của Thủy Tiên Nhi đầy thương hại, như thể nhìn một con kiến cố gắng vùng vẫy trước khi bị giãm chết, thảm hại và lố bịch.
“Lý Quân, bây giờ cậu có phải rất hối hận vì lúc trước đã từ chối cơ hội mà tôi đã cho cậu không? Nếu bây giờ cậu bằng lòng quỳ xuống cầu xin tôi và sẵn sàng làm tùy. tùng của tôi, thì tôi vẫn có thể cầu xin ông chủ Diệp tha mạng cho cậu.” Thủy Tiên Nhi nói. trong mắt cô, một nhân tài như Lý Quân là một bảo bối hiếm có.
Tuy nhiên Lý Quân hoàn toàn không thèm để ý gì tới cô ta.
Điều này khiến Thủy Tiên Nhi khó chịu. “Hừi Thằng oách con này chết cũng là đáng!”
Rất nhiều người trong đám người của Diệp Tiêu lập tức phá lên cười.
“Tôi không có nghe lầm chứ, thằng nhóc này muốn đấu một mình với ông chủ, đây là biết mình phải chết, cho nên còn muốn giấy dụa một chút sao?”
“Cũng thật là đáng thương, một thiên tài đổ thạch nên có một tương lai phú quý, nhưng không ngờ lại bị giết trước khi có thời gian hưởng thụ.”
“Cũng trách hắn không biết trời cao đất rộng, tiền của ông chủ mà cũng muốn lấy, đây không phải là tìm đường chết sao?”
“Bà chủ Thủy cho hắn một cơ hội khác, nhưng hắn lại từ chối, có phải cảm thấy xấu hổ khi cúi đầu trước một người phụ nữ không? Thật nực cười khi giữ lòng tự trọng đáng thương đó khi sắp chết”
Danh Sách Chương: