Mấy ngày gần đây cha tôi thường về phủ rất muộn, có hôm ông say bí tỉ mới trở về. Tôi và mẹ phải vất vả lắm mới đưa được ông vào phòng. Lúc này ông bắt đầu nói mớ nhưng chỉ riêng một câu khiến tôi nhớ mãi không quên, chính là câu: " Phải đưa Đàm Nhi tới Trúc Sơn càng nhanh càng tốt." Tôi có thể thấy rõ vẻ mặt trăn trở, một chút nhói lòng của ông. Có lẽ đúng như lời vị đại sư nói chỉ có nơi chùa chiền mới hợp với tôi.
Tôi còn nhớ rất rõ hồi tôi tròn mười hai tuổi, đúng vào dịp sinh nhật, một vị đại sư đã đi ngang qua phủ và cha đã mời ông ta vào chơi. Ngay từ khi thấy tôi, vị đại sư liền lắc đầu chán nản, tay phải đếm từng những viên chân châu của chiếc vòng.
Đến khi cha tôi hỏi, ông ta mới trả lời: " Số mệnh của tiểu thư là mệnh Kim, vốn phù hợp với mệnh Hoả tuy nhiên giờ sinh của tiểu thư không phải giờ lành. Chính vì vậy để tránh điềm dữ cũng như tránh được mọi hậu hoạ sau này, cách tốt nhất là đưa tiểu thư tới Trúc Sơn. Nơi đó là nơi yên tĩnh và bình yên nhất trần gian, tiểu thư ở đó nhất định sẽ an toàn."
Mặc dù tôi không tin lắm cũng bởi vì tôi cũng chỉ mới mười hai tuổi, nghe hai người lớn nói chuyện lại nói chuyện không hay về mình, có khi đến mẹ cũng chẳng thể chịu nổi. Nhưng kể từ đó tôi không còn được ra ngoài nữa mà có đi, bắt buộc phải có người kèm, cảm giác rất khó chịu. Nhiều lúc bị kèm chặt quá, tôi liền nghĩ tới vị đại sư đó, trách cứ ông ta tại sao lại nói chuyện đó cho cha để bây giờ tôi bị nhốt như thế này.
" Tỷ tỷ, cha vừa trở về nhưng hình như vẻ mặt của cha không được tốt lắm."
Ngọc Đàn bất ngờ xuất hiện khiến tôi giật nảy mình, tuy nhiên nghe muội muội nhắc tới cha trong lòng tôi bỗng không yên. Vì thế tôi quyết định tới nghe lén cha mẹ nói chuyện.
Trong thư phòng tôi thấy hai cái bóng lớn vừa thoắt ẩn thoắt hiện trong phòng. Tôi nghe thấy giọng cha đầy bất an, sau đó là tiếng sụt sùi của mẹ. Không biết đã có chuyện gì xảy ra nữa?
" Hoàng hậu đã yêu cầu để Ngọc Đàm làm thái tử phi."
Cái gì cơ? Tôi khẽ rùng mình, càng không ngờ hoàng hậu đã sớm ra tay như vậy.
" Nếu tỷ trở thành thái tử phi thì còn Giang Thời Muội, cô ta sẽ chịu để yên?"
Ngọc Đàn trời sinh tính bướng bỉnh, cố chấp, đừng nói là hoàng thượng, nàng cũng cóc sợ. Vậy nhưng đến khi gặp mặt Giang Thời Muội, nàng đã bị sức hấp dẫn của cô ta làm cho mê hoặc, nàng tìm cách bắt nạt cô ta mọi lúc mọi nơi. Sau cùng Giang Thời Muội vùng lên chống trả quyết liệt nhưng cũng chỉ được mấy ngày mọi chuyện lại đâu vào đấy. Cho đến bây giờ chiến tích duy nhất còn sót lại mà nàng dành cho cô ta chính là vết cắn trên cổ.
" Nhưng ta đã từ chối."
Hú hồn, tôi còn tưởng cha chuẩn bị bán con gái nữa.
" Vậy còn hoàng hậu, bà ta nói sao?" Dường như mẹ vẫn không yên tâm, bởi bà biết hoàng hậu là người cố chấp, nhất định sẽ không bỏ qua dễ dàng.
" Hoàng hậu không nói gì tuy nhiên chúng ta phải đưa Đàm Nhi đi càng sớm càng tốt."