" Mẫu hậu, con sực nhớ còn có chuyện phải làm, con xin cáo từ."
Hoàng hậu nhìn theo bóng dáng của con trai ngày càng khuất xa, bà trề môi: " Nói dối. " Sau đó bà đã sai người đi thám thính từng hành động của con trai.
Biểu ca tôi là Vương Ngọc Sơn - huynh ấy là đại tướng quân, nói tới đây chắc hẳn gia phả nhà tôi ko phải dạng vừa rồi. Huynh ấy là người duy nhất dám đối đầu trực diện với thái tử, căn bản Dương Kinh Thiên hắn cũng rất nể nang biểu ca.
Dương Kinh Thiên đã tập hợp tất cả con trai của từng vị quan trong triều đình, hắn chính là muốn họ cho xem vật báu gia truyền của mình. Khi đã đến đầy đủ hắn lôi miếng ngọc bội ra, lên tiếng: " Ta chính là muốn cưới vị tiểu thư sở hữu miếng ngọc bội này. Trong số các vị công tử ở đây, liệu có ai có miếng ngọc bội giống như thế này? Xin mời bước ra."
Bọn họ ko ai bảo ai thi nhau lôi vật gia truyền nhà mình ra soi và so sánh, người thì khác màu, kẻ thì khác chi tiết chạm khắc.......tất cả đều chung biểu cảm là thất vọng bởi suy cho cùng muội muội nhà họ mà trở thành thái tử phi thì tất nhiên danh tiếng của phủ sẽ lên một tầng cao mới.
" Vương tướng quân, đến lượt ngài." Dương Kinh Thiên hờ hững nhìn biểu ca, vẻ mặt của hắn khá thất vọng vì hắn từng mong chờ sẽ nhận được kết quả như muốn. Ai ngờ chỉ toàn là côc cốc, hơn nữa hắn cũng ko mong chờ biểu ca là người hắn cần tìm.
" Thần xin lỗi, thần quên ko mang theo." Biểu ca ngay từ đầu đã nhận ra miếng ngọc bội là của tôi và huynh ấy bắt đầu nghi ngờ về chuyện tại sao ngọc bội lại nằm trong tay thái tử. Hơn nữa biểu ca chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ để tôi trở thành thái tử phi do đó huynh ấy đã nói dối thái tử.
" Được rồi, cũng ko có gì to tát." Dương Kinh Thiên sau khi ko tìm thấy thứ mình cần liền bỏ đi luôn.