• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Điều tôi không muốn nghe nhất là việc người dân đồn ầm lên thái tử phi tương lai chính là nhị tiểu thư của Vương phủ. Như vậy thái tử phi tương lai không phải Khâu Lộ Lộ mà là tôi - Vương Ngọc Đàm, khi tôi trở về Vương phủ liền thấy cha và biểu ca, nét mặt của họ khiến tôi căng thẳng. Trong phòng Tiểu Tuyết pha trà, cha ngồi chính giữa, vẻ mặt trầm tư như đang suy nghĩ điều gì đó. 

Rốt cuộc biểu ca không thể chịu nổi, lên tiếng trước:"Ngọc Đàm, đang yên đang lành muội trở về làm cái gì?" 

Thì ra biểu ca không biết chuyện tôi bị thái tử lừa, vậy còn cha, ông có biết không? 

"Con không nên trở lại đây, Đàm Nhi." 

Tôi khó hiểu,"Là sao ạ? Con là do bị thái tử gài bẫy mới phải trở lại đây." 

"Hắn cho người đóng giả Ngọc Đàn, nàng ta nói với con Khâu Lộ Lộ tự sát, biểu ca vì quá đau lòng nên đã nhốt trong phòng và Ngọc Đàn bị gả đi..." Chưa nói được hết câu, tôi đã bị cha cắt ngang:"Bởi vậy con liền nhận hết tội lỗi về mình." 

"Vâng thưa cha." 

Cha liền thất vọng ra mặt,"Quãng đời còn lại của con sau khi trở thành thái tử phi đều phải do số mệnh định đoạt rồi. Đàm Nhi ngay khi con lên làm thái tử phi, ta sẽ từ chức lui về ở ẩn. Nếu không có lệnh của ta, con không được phép tới thăm ta. Ngay cả mẹ con, con cũng không được phép gặp. Đã nghe rõ chưa?" Tôi cảm thấy mắt mình cay cay, tại sao cha phải lạnh lùng đến mức như vậy? Cũng chỉ là thái tử phi thôi mà, hà cớ gì ông lại ruồng bỏ con gái? 

"Vâng thưa cha." Ngoài việc nghe lời tôi chẳng thể làm gì khác, mọi uất ức trong chỉ có thể tự sinh tự diệt trong lòng tôi đã quen dần với điều đó. 

Tôi gặp lại Ngọc Đàn, lần này là người thật không phải do Thanh Đại đóng giả. Nốt ruồi son trên cổ Ngọc Đàn khiến tôi ấm lòng hơn. Suy cho cùng muội muội sẽ không bao giờ ăn nói nặng lời với tôi, tôi dám cá như vậy. 

"Thời tiết hôm nay đẹp nhỉ?" Tôi khẽ ngước nhìn bầu trời, tại sao mỗi lần tâm trạng nặng nề, đầu óc ảo não thì bầu trời lại đẹp đẽ như vậy. Rồi tôi tự hỏi:"Đã bao lâu rồi ba huynh muội chưa đi thả diều? Chắc là cũng đã rất lâu." Tôi ứa nước mắt nhớ về cảnh biểu ca mười tuổi vừa chạy vừa kéo dây cho con diều bay cao nhất có thể. Tôi tám tuổi lóc cóc chạy theo, hò hét đủ kiểu. Riêng Ngọc Đàn sáu tuổi, tay cầm con búp bê nhỏ đứng trên đồng, cười nói rả rích. Mà mỗi lần trở về y phục ba đứa đều nhem nhuốc, bẩn thỉu thậm chí trên đầu tôi còn cắm vài sợi cỏ như cái tổ chim, trông ba đứa chẳng khác gì ăn mày chính cống. Người đau đầu nhất không phải là cha, bởi vì ông biết càng nói thù càng mỏi miệng vì vậy ông quyết định không nói chúng tôi nữa, để mặc bọn tôi. Còn mẹ, bà mới là người đau đầu nhất, y phục thay ra không thể mặc lại và bà phải cất công mua thêm y phục. Nghĩ tới vẻ mặt rầu rĩ của mẹ, tôi liền cười khúc khích. 

"Nãy giờ tỷ cười gì vậy?" Ngọc Đàm khó hiểu hỏi tôi, thậm chí vẻ mặt còn có chút sợ hãi. 

Tôi xoa đầu Ngọc Đàn, dặn dò:"Chỉ mai thôi là tỷ trở thành thái tử phi rồi, muội phải chăm sóc tốt cho bản thân và cha mẹ thay tỷ. Nghe chưa?" 

"Muội biết rồi, tỷ cũng phải giữ gìn sức khoẻ đó."

Tôi sẽ không khóc, quyết không rơi một giọt lệ nào nữa. Từ mai thôi, cuộc sống tự do của tôi sẽ kết thúc...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK