Hôm nay cha tôi về phủ sớm hơn mọi ngày, biểu ca không đi cùng ông, không cần hỏi cũng biết huynh ấy đang ở cùng ai. Khâu Lộ Lộ không ở Bắc Triều, vậy người ở cùng biểu ca chỉ có thể là thái tử. Hai đấng nam nhi ở chung một phòng, người ngoài nhiều chuyện nhất định sẽ đồn ầm lên.
Không có Ngọc Đàn ríu rít bên cạnh, tôi bỗng cảm thấy chán nản. Dường như mọi thứ trước kia đều đang dần biến mất, không còn những buổi đêm cả nhà quây quần bên nhau. Cha mỗi ngày một già đồng nghĩa với việc không thể làm việc nhiều như xưa. Mọi trọng trách đều đổ dồn lên đôi vai vững chắc của biểu ca. Tôi chợt nhận ra mẹ không còn cười nhiều như trước, ngày Ngọc Đàn vào cung, cũng không thấy bà ra tiễn.
Tôi muốn giải đáp thắc mắc của mình nên đành liều tới thư phòng của cha, đèn còn sáng, tôi chắc mẩm ông chưa ngủ nên rón rén tiến vào gần cửa, nhẹ nhàng áp tai lên nghe," Đàn Nhi con tốt nhất nên quay về đi, trước khi hoàng hậu phát hiện ra con."
Người mà ông đang nhắc nhở chính là Ngọc Đàn ư? Càng ngày tôi càng cảm thấy mọi chuyện rối rắm kinh khủng, không biết đường nào mà lần.
"Cha, là Đàn Nhi vô dụng, thái tử tuy bên ngoài đối xử với con rất tốt nhưng khi chỉ còn lại con và người, thái tử liền lạnh nhạt với con, ngay cả một cái liếc cũng không dành cho con." Đàn Nhi vừa nói vừa khóc, tôu chưa từng thấy con bé khóc nghẹn đến vậy. Chắc hẳn Ngọc Đàn đã chịu rất nhiều uỷ khuất. Nhìn thái độ khó xử của cha, tôi dường như đã hiểu rõ mọi chuyện, đừng nói với tôi, cha muốn thái tử yêu Ngọc Đàn, đưa con bé lên làm thái tử phi đồng nghĩa với việc tôi được giải thoát.
"Ngọc Đàn sao muội lại ngốc như vậy?" Muội muội ngốc, sao có thể hy sinh hạnh phúc của bản thân để giúp tôi chứ? Vốn dĩ tôi không xứng đáng để nhận lấy bởi Ngọc Đàn đáng lẽ sẽ được hạnh phúc như đúng tên của muội.