• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngọc Đàn quả thật to gan, ngộ như có hoàng thượng hoặc hoàng hậu trước mặt chắc chắn muội muội bị lôi xuống chém đầu rồi.

Dương Kinh Thiên nhặt thánh chỉ lên, đôi mắt dừng lại ở một chỗ. Hắn bỗng nhiên vò nát thánh rồi đập mạnh xuống nền đất. Tôi ngây người nhìn hắn, đây là lần đầu tiên tôi thấy hắn tức giận đến vậy.

"Nàng đi đi."

Hắn là đang có ý đây, tấm lưng vững chắc được phủ hoàng phục giờ đây Dương Kinh Thiên chính là thái tử một nước nhưng hắn lại cả gan ném thánh chỉ đi. Theo lời Lưu công công thì tôi chính là người hắn chọn giờ đây ý nguyện sắp thành, gạo sắp nấu thành cơm vậy nhưng lại bảo tôi đi. Hắn là đang có kế hoạch khác hay là đổi ý?

Dương Kinh Thiên tay cầm thánh chỉ, đến thẳng cung tìm mẫu hậu, lúc này hoàng hậu vừa mới tỉnh dậy, thần sắc nhợt nhạt, mấy ngày nay không được gặp con trai càng khiến bà ủ rũ hơn. Chính vì vậy ngay khi nhìn thấy Dương Kinh Thiên bằng xương bằng thịt đứng trước mặt, hốc mắt của bà bỗng đỏ hoe, đôi tay run rẩy hướng về phía hắn, "Thiên Nhi, con cuối cùng cũng đã trở về."

"Mẫu hậu, thánh chỉ là do người đúng không?" Hắn nhìn thẳng vào mắt mẫu hậu, bày tỏ nỗi thất vọng to lớn. Trước giờ hắn luôn cho rằng mẫu hậu dù gì cũng là thân phận nữ nhi, là hoàng hậu dưới một người nhưng trên vạn người, mấy chuyện chính sự tuyệt đối không nên tham gia. Vậy nhưng hắn đã lầm, mẫu hậu dám cả gan tự ý viết thánh chỉ. Nếu chuyện này mà để phụ hoàng biết được, chắc chắn người sẽ nổi giận lôi đình vì mẫu hậu xem người là trò đùa.

Khi tay của bà chỉ còn cách Dương Kinh Thiên một đoạn thì bỗng nhiên dừng lại. Thiên Nhi nói đúng. Lần này bà đã phạm phải tội tày đình rồi. Nhưng bà không hối hận vì nếu được chọn lại, bà nhất định vẫn sẽ chọn cách này. Không có gì quý bằng hạnh phúc của Thiên Nhi. Lúc trước bà chưa từng thấy hắn để ý tới một vị tiểu thư nào, ngay cả một ánh mắt, hắn cũng không dành cho ai. Chỉ suốt ngày ở trong thư phòng đánh cờ nhàn nhã với Lưu công công. Cho tới tận bây giờ bà vẫn chưa thể tin là hắn đã để mắt tới Vương Ngọc Đàm.

"Ta không hối hận, miễn là giúp được con, Thiên Nhi ta muốn nhìn thấy con hạnh phúc."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK