Khi tôi còn ở trong mộng tưởng thì bên tai liền nghe thấy tiếng hét thất thanh của biểu ca,"Cẩn thận." Cả người tôi bỗng nhiên bị đẩy sang một bên, rồi sững sờ như người mất hồn chứng kiến cảnh biểu ca cả người đầy máu. Mà người đâm biểu ca lại chính là hoàng hậu, bà ta cười điên dại, ánh mắt đỏ ngầu, bộ y phục màu trắng càng khiến bà ta trở nên đáng sợ.
"Biểu ca." Tôi vội vàng đỡ huynh ấy, dùng tay mình kìm máu cho biểu ca. Tôi căm phẫn nhìn hoàng hậu, phát ra chất giọng lạnh như băng:"Tại sao bà lại muốn giết biểu ca?"
"Ta không có định giết hắn, người ta muốn giết chính là ngươi. Thái tử sắp chết, ta không muốn con trai ta phải cô đơn." Nói rồi bà ta nhoài người toan lao vào tôi, nhanh như cắt, biểu ca một lần nữa cứu tôi một mạng, huynh ấy thở hồng hộc, nói không ra hơi:"Sống chết đều có số, thái tử không may qua đời đều là ý của trời. Cớ sao hoàng hậu phải cố chấp như vậy."
"NGƯƠI CÂM MIỆNG!" Nhắc tới hai từ thái tử, hoàng hậu liền biến thành một con người khác, không, bà ta không phải con người nữa mà bà ta chính là quái vật. Bà ta khoẻ đến mức một tay đã khống chế biểu ca, đưa con dao kề sát cổ biểu ca, bà ta khiến tôi lo sợ khóc thét lên,"Bà muốn làm cái gì?"
"Người mà Thiên Nhi yêu nhất chính là ngươi, Vương Ngọc Đàm. Ta lệnh cho ngươi phải cứu sống thái tử bằng không ta sẽ giết hắn."
Điên rồi. Điên thật rồi. Bảo tôi nhất định phải cứu kẻ sắp bị Diêm Vương lôi đi sao? Nhưng nếu không cứu được, tính mạng của biểu ca, biểu ca sẽ như nào đây? Tôi biết ăn nói thế nào với Khâu Lộ Lộ? Rồi còn cả cha, mẹ và Đàn Nhi?
"Được, tôi đồng ý, tôi nhất định sẽ cứu sống thái tử, đến lúc đó, bà nhất định phải thả biểu ca."
Tôi không phải tiên cũng chẳng phải phật, vốn dĩ tôi chỉ là một nữ nhân, là ái nữ thứ hai của tể tướng Vương Ngọc Hành. Bảo tôi cứu người sắp chết sống lại ư? Đó là điều không tưởng. Vậy nhưng tôi không còn thời gian để suy nghĩ nữa. Tính mạng của biểu ca phụ thuộc vào tay tôi, dù dùng bất cứ cách gì tôi cũng phải khiến Dương Kinh Thiên sống lại.