Đường đường là thái tử, nỗi uất này hắn không nuốt trôi vì vậy đã gọi Lưu công công tới. Ông ta nuốt nước miếng không dám lên tiếng, mái tóc chuối tiêu đã ngả sang trắng chứng tỏ ông ta đã không còn hợp với chức vụ này.
"Nói. Là kẻ nào đã gây ra?"
Lưu công công run cầm cập, cúi dập đầu xuống sàn kêu oan:"Bẩm thái tử, trước khi nô tài bước vào điện đã thấy nhị tiểu thư của Vương phủ ở trong. Vì vậy nô tài nghĩ vết thương trên má của thái tử chắc chắn do nàng ta gây ra."
Nhắc tới Ngọc Đàm, đuôi lông mày của hắn liền nhíu lại. Trong cơn hấp hối, hắn dường như đã nghe thấy tiếng nàng gọi hắn, vậy nhưng hắn chẳng thể tới được chỗ nàng vì bên cạnh hắn chính là Diêm Vương. Hắn đã nghĩ cuộc đời của mình sẽ chấm dứt tại đây. Không ngờ môi hắn như được tiếp thêm sức mạnh, ngọt, đó là cảm giác đầu tiên hắn nhận thấy. Hắn liền không tự chủ được, gạt tay Diêm Vương ra rồi chạy như bay theo tiếng gọi đầy trách móc của nàng.
"Vậy bây giờ nàng ở đâu?" Hắn muốn gặp nàng hơn bao giờ hết. Chỉ cần được chạm vào nàng, hắn sẽ biết được đâu là thực hay ảo.
"Chuyện này..." Thái độ phấn khích của thái tử càng khiến Lưu công công không dám nói ra.
Nhận ra sự khác thường Dương Kinh Thiên không ngại rút bảo kiếm, kề lưỡi kiếm lên đôi vai béo múp của ông ta, doạ:"Nói." E rằng lần doạ này đã khiến Lưu công công sợ chết khiếp, mặt xanh như tài lá chuối:"Bẩm thái tử, Vương Ngọc Đàm vì hành hung người nên đã bị hoàng hậu lôi xuống phạt đánh hai mươi trượng."
"Cái gì???" Hắn vứt kiếm xuống đất rồi vội vàng tới Vương phủ.
Sau khi lĩnh oan hai mươi trượng từ hoàng hậu, tôi như con chuột nhắn nằm bẹp đi trên giường, không hề thiết tha một thứ gì hết. Mặc cho biểu ca mua rất nhiều cái hay ho, đến một cái liếc tôi cũng không thèm. Cứ như vậy tôi ở trong phòng khóc rống lên, bởi nỗi oan này quá lớn. Tiểu Tuyết đem thuốc bước vào, nàng cẩn thận cởi quần tôi, khi nhìn thấy chõi bị đánh, Tiểu Tuyết không chịu nổi liền bật khóc nức nở. Làn da trắng như ngọc, mềm mịn như nhung của tôi nay còn đâu, thay vào đó là những vết bầm chằng chịt nhìn không khác gì con ghẻ.
Nằm một lúc lâu cửa lại mở, tôi tưởng Tiểu Tuyết quay lại liền sai nàng:"Lấy cho ta cốc nước, ta khát." Không có tiếng dạ như mọi khi nhưng tôi giờ đây chẳng còn thời gian để ý. Hơn nữa vẫn nghe thấy tiếng cốc được rót nên tôi không may mảy nghi ngờ.
Ngẩng mặt lên tôi như chết sững tại chỗ, không phải Tiểu Tuyết, chính là hắn- Dương Kinh Thiên, do hắn mà tôi mới ra nông nổi này. Vậy mà còn dám vác mặt tới đây, lại còn bày ra bộ mặt thương xót. Hắn mở miệng:"Nàng đã đỡ hơn chưa? Ta có mang thuốc tới cho nàng đây."
Lòng tốt của hắn tôi không cần, mọi uất ức trào dâng, thêm nữa đây là Vương phủ, là nơi tôi hô mưa gọi gió vì thế tôi không sợ hoàng hậu tới hỏi tội. Khi hắn định lại gần, tôi liền nhảy dựng lên, ném gối vào mặt hắn và hét lớn:"Ngươi cút cho ta. Ai cho ngươi tới đây. Ta hận ngươi, Dương Kinh Thiên."
Hắn bị ném vào mặt mặc dù rất đau nhưng hắn lại không phản ứng gì. Cứ thế đứng chịu trận, hiên ngang như một bức tượng. Phản ứng của hắn càng làm tôi tức điên, vớ được thứ gì là tôi ném hắn. Ở bên ngoài cũng đã làm kinh động đến không ít, rốt cuộc biểu ca phải lao vào, giữ tay tôi rồi nhìn thái tử:"Xin người hãy về đi."
"Ngươi còn đứng làm gì, cút cho ta."
"Vương Ngọc Đàm, muội có thôi ngay đi không." Biểu ca chưa bao giờ mất bình tĩnh đến vậy, huynh ấy ôm tôi vào lòng rồi liên tục nói lời xin lỗi.