Bọn họ nhìn nhau không dám manh động, thế rồi cùng rủ nhau quỳ rạp xuống van xin:"Xin thái tử tha mạng, chúng nô tài chỉ làm theo lời hoàng hậu."
Lòng hắn đã quyết thì ai dám trái lệnh, mặc bọn họ van xin, hắn nằm úp xuống ghế, ra lệnh:"Đánh." Biết không thể không đánh, bọn họ mỗi người cầm một gậy, đánh thái tử hai mươi trượng.
Dương Kinh Thiên đang trong giai đoạn dưỡng thương, bây giờ lại bị đánh hai mươi trượng làm sao chịu nổi. Sắc mặt hắn ngày càng tái mét, cơ thể run bần bật, khi chỉ còn năm trượng nữa, bọn họ liền dừng lại. Hắn nhanh chóng hét:"Tiếp tục." Hắn đường đường là nam nhi, hai mươi trượng cũng không chịu nổi thì huống hòi gì Ngọc Đàm chịu nổi. Nghĩ tới cảnh nàng bị đánh, hắn càng thương nàng hơn.
Hắn muốn đưa thuốc cho nàng nhưng sợ nàng chưa nguôi giận nên đành đợi tới ban đêm. Đêm, hắn cùng Lưu công công đứng đợi trước Vương phủ, đại tướng quân Vương Ngọc Sơn cung kính nhận lấy thuốc từ tay Lưu công công.
"Cảm tạ tấm lòng của thái tử điện hạ, thần nhất định sẽ đưa cho Đàm Nhi."
Đêm hôm biểu ca không ngủ, bước vào phòng tôi rồi đưa cho tôi một lọ thuốc. Nhìn qua đã biết là thuốc quý, trên thân thuốc còn in con dấu của hoàng thượng. Nếu vậy người đưa thuốc cho biểu ca chỉ có thể là thái tử. Mỗi lần nghĩ tới hắn, cả người tôi liền run lên bần bật vì uất ức.
"Những thứ có liên quan tới thái tử muội quyết không động vào, huynh mang đi đi, muội chướng mắt lắm."
Thuốc còn chưa đưa tới tận tay đã bị từ chối khiến biểu ca không khỏi đau đầu vì tôi. Huống chi huynh ấy đã hứa với thái tử sẽ khiến tôi dùng thuôc.
"Đàm Nhi muội nghe ta nói, tấm chân tình mà thái tử dành cho muội, chẳng lẽ muội vẫn chưa nhận ra? Trái tim của muội được làm bằng gì, bằng đá, bằng kim cương hay bằng sắt...Ta thân là biểu ca cũng không thể hiểu nổi muội đang nghĩ cái gì?" Đang yên đang lành bị biểu ca trách móc, dù không muốn tôi vẫn phải đập bàn, cãi lại.
Chắc chắn biểu ca đã bị thái tử mua chuộc mất rồi, huynh ấy không ở cùng Khâu Lộ Lộ thì thời gian còn lại đều kề sát bên cạnh thái tử. Dù cho biểu ca thương tôi cỡ nào nhưng chỉ cần một lời của thái tử, huynh ấy liền bênh hắn và mắng tôi.
"Vương Ngọc Sơn huynh đừng xuất hiện trước mặt muội nữa." Tôi sai Tiểu Tuyết tiễn biểu ca ra tận cửa, một mình tôi ở trong phòng thầm nguyền rủa tên thái tử chết tiệt đó. Hắn không những làm tôi bị đánh mà còn cướp luôn biểu ca, tội trạng đáng ghét muôn phần.