Editor: Mẹ Bầu
Không biết là vì đuối lý hay là vì tình cảm sâu sắc của cô trong lời nói mê đã làm cho anh xúc động, hay hoặc giả là anh cũng vốn yêu thương cô, tóm lại là Tưởng Vũ Hàng trở nên đặc biệt săn sóc cho Quan Tĩnh cực kỳ tốt!
Sau khi tỉnh táo lại, Quan Tĩnh kiểm tra lại sức khỏe một lần nữa, ngoại trừ những vết thương trên thân thể, toàn bộ dây chằng có chút tổn thương nhỏ ngoài ý muốn, cũng không có gì đáng lo ngại, hôm ấy Quan Tĩnh cũng ra viện luôn! Tiếp đó, Tưởng Vũ Hàng cũng không để cho Quan Tĩnh trở lại chỗ ở, mà anh trực tiếp đưa cô về nhà trọ của mình!
Quan Tĩnh không muốn đi, nhưng lại không lay chuyển được sự kiên trì lẫn sức lực ngang ngược của anh, cho nên cuối cùng cô chỉ có thể nằm ở trong phòng ở khu dân cư xa hoa của anh!
Cả căn phòng đều trang trí màu vàng đất, màu sắc phù hợp với chủ nhà, trên vách tường là các đường sọc vàng đen đan xen vào nhau, các đường sọc này kết hợp với nhau không hề lộn xộn, mà theo những hoa văn có quy tắc, tô điểm thêm vẻ đẳng cấp cho cả căn phòng! Phong cách trang hoàng trong phòng tràn ngập cảm giác cuồng ngạo, nhìn gian phòng khiến cô không khỏi liên tưởng đến Tưởng Vũ Hàng!
Nơi này là phòng của anh sao?
Nằm thẳng ở trên giường, hai mắt cô không còn vẻ linh lợi như trước, trong lòng nghĩ ngợi vấn đề nhàm chán vô nghĩa này!
Khẽ thở dài một hơi, có phải phòng của anh hay không thì sao chứ? Đúng thì có thể giải thích được chuyện gì? Mà không đúng thì cũng có thể nói lên được chuyện gì khác đây?
Anh không cần cô, anh ngược đãi cô, xem thường cô. Anh có thể không hề cố kỵ đưa ra lời chia tay với cô, đây đều là chuyện thực không cần phải bàn cãi!
Hiện tại anh đưa cô đến nơi đây, chỉ là vì anh muốn nhốt ở trong này mà dưỡng thương cho cô, đỡ bị Vũ Nghê phát hiện, như vậy đỡ phá hủy hình tượng của anh ở trong lòng Vũ Nghê!
Tưởng Vũ Hàng đã bảo người hầu chuẩn bị tốt thực đơn ăn uống mà ngày thường Quan Tĩnh thích ăn, còn có bảo họ hầm canh thật lâu, mang vào trong phòng cho cô!
Động tác nâng bàn ăn của anh rõ ràng cực kỳ cứng ngắc, chắc chắn là anh rất ít khi làm loại chuyện này!
Vụng về đặt cái khay ở trên tủ đầu giường, mạnh mẽ đến làm chấn động cả mâm bát đũa, nhất là bát canh gà hầm, nước canh lại càng bắn tung tóe ra rất nhiều, rõ ràng là một bát đầy, hiện tại đã vơi đi còn đến đường viền của bát!
"Ăn một chút gì đi!" Giống như đứa nhỏ đã làm việc gì sai, anh ngượng ngùng mơ hồ nói không rõ lời!
Quan Tĩnh ngoảnh mặt làm ngơ kéo chăn cao lên che kín mặt mình! Cô không muốn nhìn thấy anh nữa, cũng không muốn nghe thấy giọng của anh. Những cái này để làm gì? Thoáng lạnh thoáng nóng, nói đánh là đánh, nói tốt là tốt sao? Loại kịch bản thay đổi sắc mặt của anh thế này cô không sao thích ứng nổi!
Vào giờ phút này, những giọt