• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Mẹ Bầu
Đúng là xe của Tưởng Vũ Hàng! Không sai, đúng là xe của anh! Cô bị chấn động mạnh mẽ, vội vàng ngẩng đầu lên nhìn lên tầng lầu chỗ mình ở! Chỉ có điều cô không nhìn vào phòng của mình, mà nhìn sang phòng trọ phía đối diện! Ô kính cửa sổ phòng ngủ phía Bắc có ánh sáng mờ mờ, cho dù yếu ớt cũng chứng tỏ nơi đó có người! Ánh sáng yếu ớt đó là do ánh đèn từ trong phòng khách hắt ra!
Vũ Nghê còn ở bệnh viện, còn anh vẫn đang giúp đỡ cô ấy!
Hóa ra không phải là anh không đến, mà là anh đến chủ yếu là vì người ở đối diện với cô!
Cô dựa người vào xe, thả người vào trong cơn gió lạnh, bả vai run rẩy tự cười giễu mình. "Ha ha...ha ha...” tiếng cười của cô rất êm tai, nhưng trong tiếng cười kia tràn đầy mùi vị đau khổ, làm cho buổi rạng sáng ngày mùa đông tăng thêm biết bao sầu khổ và đáng sợ!
Sự châm chọc qua mức này khiến trái tim cô băng giá!
Lúc này so với việc anh nhớ mà không đến, cô mong ước rằng anh đã quên mất cuộc hẹn ngày hôm nay!
Đang đứng dựa vào xe của anh, cô chậm rãi đứng thẳng người lên, đi phía trước mấy bước! Đi về nơi nào? Cô không biết! Cô không biết mình có thể đi đến chỗ nào được nữa!
Bình thường cô luôn biểu hiện mình rất phóng khoáng, giống như chuyện lên núi xuống biển, việc gì cô cũng dám làm không hề né tránh. Không né tránh, nhưng thật ra thì dường như cô cũng hoàn toàn không thể né tránh được! Cô thật sự không biết mình có thể đi đến nơi nào nữa. Quầy rượu? Không, thật sự cô đã rất sợ cái nơi đó rồi!
Lúc này đi đến quán rượu để tìm an ủi thì cô có vẻ lại càng cô độc hơn!
Đúng lúc ấy cánh cửa lớn của khu nhà trọ mở ra, một luồng ánh sáng màu vàng hắt ra ngoài, một bóng người cũng từ trong đó đi ra, chiếc bóng của người đó trải dài trên khu đất trống bên ngoài khu nhà trọ!
Chỉ có điều từ bóng dáng được phóng đại đó cũng có thể thấy được, người này dáng dấp rất tuấn tú!
Mà Quan Tĩnh cho dù không cần nhìn rõ người, chỉ cần nhìn cái bóng dáng ấy thôi cũng biết người này là ai!
Giờ phút này, nỗi tủi thân trong lòng cô đạt tới đỉnh điểm! Môi của cô run rẩy, hai mắt chăm chú nhìn anh cũng run rẩy đến rơi lệ! Đề phòng bản thân sẽ khóc nức nở thành tiếng, cô liền bụm miệng mình lại!
Nghe thấy tiếng còi báo động từ của xe mình không ngừng vang lên tiếng “tít tít”, bước chân của Tưởng Vũ Hàng đi về phía xe của mình dường như nhanh hơn. Không phải anh sợ xe mình bị ném, mà là anh sợ ảnh hưởng đến sự nghỉ ngơi hàng xóm bốn phía, dù sao lúc này đã là nửa đêm rồi!
Đi nhanh đến gần trước chiếc xe, lúc này anh mới chú ý tới, ở rất gần xe ô tô có một bóng người mảnh mai, đơn độc đứng đó!
Bóng người mặc bộ trang phục màu đen có hoa văn lơ thơ, mái tóc dài bị luồng gió Bắc thổi tung như giương nanh múa vuốt, vẻ mặt buồn bã lại càng cực kỳ giống như quỷ chết oan
Một thanh niên ngay thẳng như Tưởng Vũ Hàng cũng không kìm nổi việc phải hít một hơi khí lạnh, rợn cả tóc gáy...
Nữ quỷ chăng?
Đây là ý nghĩ đầu tiên của anh, ngay sau

3447634.png

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK