• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Mẹ Bầu
Thật tức giận, cô rất muốn giết chết bản thân, vì sao lần nào cô cũng luôn mềm lòng với anh như thế!
Giận anh, cô lại càng giận mình, nước mắt từ trong đôi mắt cô không ngừng chảy ra, nhỏ giọt ở trên áo gối màu xanh đậm!
Nhìn thấy cô đưa lưng về phía anh, bả vai cô không ngừng lay động, sau khi đã đạt được ý muốn, trong lòng Tưởng Vũ Hàng lại nổi lên chút áy náy...
Anh làm như vậy liệu có phải hay không?
Nhưng chỉ có làm như thế thì mới có thể đạt được kết quả tốt nhất, là cách để cho hai người gần nhau hơn, không phải sao?
Bả vai tuyết trắng của cô run run, nhịp độ càng lúc càng lớn, nước trong lỗ mũi cũng bắt đầu chảy ra thành đầm nước trong!
"Tĩnh Tĩnh..." hai tay anh đặt lên bả vai cô!
Cô cố gắng lắc lắc vai hất bàn tay của anh ra, lạnh lùng phun ra mấy chữ: "Đừng chạm vào tôi!"
Lần này, anh lại ngoan ngoãn nghe lời, bàn tay to giơ lên ở giữa không trung! "Cho dù em có tức giận đi nữa, chuyện nên xảy ra giữa hai chúng ta thì cũng đã xảy ra rồi... "
Cô vẫn không để ý đến anh, tiếp tục quay lưng lại về phía anh, cô kéo chăn cao lên che kín thân thể trần như nhộng của mình!
Anh dứt khoát ngồi dậy, bưng cháo tới, múc một muỗng nhỏ đưa đến bên miệng cô: "Em ăn đi, không chịu ăn cơm mãi thế này sẽ bị đau dạ dày đấy!"
Cô nhanh chóng mím môi lại!
Cánh tay anh vắt ngang thân thể của cô, lơ lửng giữa không trung, tư thế làm người anh rất mỏi! Anh thật sự không thể kiên trì thêm nữa, cuối cùng anh đổ cháo vào trong miệng mình rồi túm lấy cằm của cô!
Một lần nữa anh sử dụng sức mạnh, thành công xoay được gương mặt của cô lại! Dùng thìa dỗ dành cô không chịu ăn, vậy thì anh sẽ dùng miệng để dỗ cô.
Quan Tĩnh quay đầu sang một bên, buồn bực kêu lên: "Anh có thấy ghê tởm hay không vậy, mọi thứ đã đổ vào trong miệng của anh, ai mà có thể ăn... Ưm..."
Lời còn chưa nói hết, một ngụm cháo mang theo hương vị của anh đã tiến vào trong miệng cô, hơn nữa, đầu lưỡi linh hoạt của anh còn tiến thẳng vào bên trong đẩy cháo vào, cô chỉ có thể nuốt cái thứ "ghê tởm" gì đó vào trong thực quản!
Lúc này, anh mới vừa lòng buông cô ra!
"Ọe... ọe..." Cô nổi lên cơn buồn nôn, giãy dụa đẩy anh ra, chạy vào trong toilet!
Người vẫn trần truồng, anh dựa vào đầu giường cười rộ lên! Ha ha, cô càng không muốn, anh càng ép buộc cô!
Quan Tĩnh ngồi xổm bên bồn cầu ra sức nôn, muốn nhổ ra toàn bộ những gì đã nuốt vào trong thực quản. Nhưng cho dù cô làm thế nào đi nữa cũng không thể nôn ra được! Sau khi nhổ từng ngụm nước vào trong bồn cầu, cô ở trong phòng rửa tay buồn bực hét lên. "Tưởng Vũ Hàng, anh thật đáng ghét!"
"Ai bảo anh đã dỗ em rồi mà em vẫn không chịu ăn?" Anh đổ hết cái sai cho cô!
Nghe thấy anh nói kiểu thoải mái tựa như không có việc gì xảy ra, bộ dáng hệt như lúc trước chưa từng có chuyện gì phát sinh, thật sự đã làm cho cô tức đến mức trào nước mắt ra rồi!
Nghe tiếng khóc đứt quãng của cô từ trong phòng tắm truyền ra, tiếng cười của anh liền ngừng lại. Anh khẩn trương ngồi dậy hỏi: "Sao em lại khóc nữa rồi?"
"Hiện giờ tôi thật sự không thể chấp nhận được việc đối mặt với anh.

3447627.png

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK