Muốn chàng có lợi thế, muốn sáu quân của chàng trở nên mạnh mẽ không bì, bởi chàng càng mạnh thì chỗ dựa của nàng và Lý Nghiên sẽ càng thêm vững chắc.
Nên dù biết người đàn ông này sẽ có phản ứng ra sao thì nàng vẫn hỏi.
Chàng muốn đúng không?
Quả nhiên, Phục Đình lập tức quay đầu nhìn nàng không rời mắt.
Giọng chàng rất trầm, đè trong cổ họng: “Nàng đừng nghĩ nữa.”
Tê Trì chớp đôi mi, khép tay áo đứng trước mặt chàng: “Thiếp chẳng có ưu điểm gì ngoài nhiều vàng bạc, nên cũng chỉ có thể giúp được chàng như vậy mà thôi.”
Nói khiêm tốn thế lại khiến Phục Đình muốn cười.
Nàng không có ưu điểm ư, từ đầu tới chân toàn là ưu điểm.
Vừa thông tuệ lại giảo hoạt, ngay tới một chút tiền với nàng không đáng là bao cũng là điểm yếu lớn nhất của chàng.
Chàng hít sâu, nhìn thẳng vào nàng: “Nàng tưởng chuyện này giống chuyện đuổi đàn nữ hạc cầm sao? Chuyện lúc trước còn chưa qua, nàng đừng có nghĩ nữa.”
Tê Trì nắm chặt tay, tự nhủ sao người đàn ông này lại cố chấp đến thế.
Ngoài miệng lại hỏi: “Vì sao? Rõ ràng chàng rất cần số ngựa này.”
Phục Đình nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy đoàn ngựa đó thì lòng lại nặng trĩu.
Đúng vậy, đó là một nhóm ngựa tốt, để chúng biến thành vật nuôi cho các nhà quyền quý thì chi bằng cho chúng xông pha chiến đấu bảo vệ tổ quốc.
Nhưng tình hình này thì chẳng thể làm được gì.
“Nàng có tin vào số mệnh không?” Bỗng chàng chợt hỏi.
Tê Trì nhíu mày, nếu nàng tin vào số mệnh thì đã không đến đây rồi.
Trông người đàn ông này có cốt khí như thế mà chẳng ngờ lại nói ra những lời này.
Nàng không khỏi buồn bực, lạnh giọng đáp: “Không tin.”
Phục Đình bỗng nói: “Ta cũng không tin.”
Nàng ngẩn ra.
Lại nghe thấy chàng nói tiếp: “Nên dù hiện tại không có được thì sao, rồi cũng sẽ có ngày có được thôi.”
Nhất thời nàng im lặng, bụng nghĩ thì ra là vậy, vừa rồi đã xem nhẹ chàng.
Bên ngoài vọng tới tiếng đám đông bàn tán xôn xao, buổi đấu giá đã bắt đầu.
Một người hầu bưng khay gỗ im lặng vén rèm đi vào, đặt khay xuống rồi lại lùi ra.
Trong khay chứa một xấp thẻ.
Thứ này dùng để ra giá, tiện cho các quý nhân đấu giá.
Tê Trì nghĩ chắc là đưa nhầm rồi, vì Phục Đình không tính tham gia.
Chàng thấy thế, nhấc chân toan rời đi.
Tê Trì giơ tay níu tay áo chàng lại, “Nếu cứ mãi như vậy, chàng thật sự không muốn ngựa nữa à?”
Gương mặt Phục Đình cứng lại, nhớ lại ban nãy phải gọi một đô đốc đi thương lượng với thương nhân buôn ngựa, đây đúng là điều thảm nhất từ khi chàng làm Đại đô hộ.
Thủ phủ Hãn Hải thống lĩnh tám phủ mười bốn châu, đáng nhẽ chàng phải nên mặc áo lụa thắt đai ngọc, giàu có một phương, một nhóm ngựa thôi mà, vung tay một cái là mua được liền, chỉ là chuyện cỏn con.
Ấy vậy mà thiên tai cứ kéo đến, sau đó lại gặp chiến sự.
Bách tính ở đất Bắc được chính hai tay chàng bảo vệ, chàng không thể hút máu thịt của họ để làm giàu cho mình được.
Chàng nhìn cô gái đang kéo tay mình, hàm răng nghiến chặt, nghĩ thầm: Cứ mãi ư? Chàng không tin sẽ cứ mãi như vậy.
Chợt chàng cười gằn: “Ông đây không tin không không qua nổi ải này.”
Tê Trì ngạc nhiên, thấy người đàn ông trước mặt đứng thẳng, khuôn mặt rắn rỏi cương chính, ánh mắt bình tĩnh đầy kiên nghị.
Nàng giật mình trước thái độ kiêu ngạo của chàng, ngón tay không khỏi buông ra.
Phục Đình cảm thấy tay áo lỏng đi, khóe môi mím lại.
Phát hiện mình nói lời thô lỗ quá.
Biết nàng xuất thân cao quý, còn chàng là người quân đội thô tục nên tuôn tiết chế khi ở trước mặt nàng, chưa bao giờ nói những lời lỗ mãng như vậy.
Vừa nãy đã không quản chặt cái miệng.
Chàng nhìn vào mặt nàng, thấy nàng cụp mắt thì sợ mình đã dọa nàng, thế là thấp giọng: “Nàng đừng can dự vào là được.”
Tê Trì ngước mắt nhìn chàng: “Thiếp đã nói rồi, chỉ cần một ngày chàng còn cần thì thiếp sẵn sàng chi tiền.”
“Ta không cần.” Chàng nói chắc nịch, thấy ánh mắt nàng thì lại bổ sung một câu: “Tiền của nàng cứ giữ lại mà tự tiêu.”
Một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, làm quan lớn giữ quyền cao như chàng, mấy năm qua đều trang trải được, thì không có lý gì nhu cầu quân sự bây giờ lại dựa vào con gái người ta.
Chàng không muốn sống rác rưởi như vậy.
“Được thôi.” Bỗng Tê Trì lên tiếng.
Phục Đình nheo mắt, không ngờ nàng lại buông tay.
Nàng gật đầu, lại nói: “Được rồi, thiếp hứa với chàng là được đúng không.”
Không phải nàng thật sự muốn bỏ lỡ lô ngựa ngày, cũng biết chàng khẩu thị tâm phi, nhưng ban nãy đã ép chàng nói đến mức đó, nếu cứ gắng gượng nữa thì sẽ khiêu khích giới hạn của chàng mất.
Phục Đình im lặng, thấy nàng nhượng bộ như thế chàng lại không quen.
“Tam ca.” La Tiểu Nghĩa ở bên ngoài gọi.
Chàng nhìn Tê Trì, giọng bất giác nhẹ đi: “Ở đây chờ ta.”
Tê Trì gật đầu, ngoan ngoãn đi tới ngồi xuống sạp.
Phục Đình nhìn nàng rồi mới rời đi.
Chàng đi rồi, ánh mắt nàng lại lia về xấp thẻ đặt trong khay.
Những tấm thẻ dài chừng một ngón tay, màu sắc khác nhau được làm từ trúc đen, một tấm đại diện cho một lần ra giá.
Ngón tay nàng khảy một tấm thẻ đùa nghịch, nghĩ không biết mình lùi bước nhường lô ngựa này thì có phải là hành động đúng không.
Chợt bên ngoài có tiếng ra giá.
Giá được hô là giá khởi điểm, sau đó *cạch* một tiếng, thẻ bài được ném ra.
Lại có người cao giọng đọc một con số.
Bọn họ đã bắt đầu rồi.
Tê Trì cảm thấy tiếc thay người đàn ông ấy.
Một người đàn ông có cốt cách như vậy, nếu không gặp cảnh ngộ này thì sẽ như thế nào đây.
Rồi nàng lại nghĩ: mình đã không nhìn nhầm người.
Bỗng có người thấp giọng gọi: “Tẩu tẩu ơi.”
Tê Trì nhìn ra cửa.
La Tiểu Nghĩa không đi vào mà đứng ngoài rèm hỏi: “Tẩu tẩu nói chuyện với tam ca xong rồi hả?”
“Nói xong rồi.” Nàng đáp: “Ta đã hứa với chàng là sẽ không tham dự.”
La Tiểu Nghĩa lại như thở phào: “Tẩu tẩu không tham gia là được rồi, ta cũng cảm thấy nếu cứ dùng tiền của tẩu thì không ổn, tam ca đã đi nói chuyện với đô đốc Cao Lan, ta ở đây ngồi xem cùng tẩu một lát.”
Là Phục Đình bảo hắn tới đây, dặn hắn để ý động tĩnh nên hắn đến canh chừng.
Hắn vẫn không nỡ bỏ đám ngựa kia, cũng thực sự có ý định xin tẩu tẩu giúp đỡ, nhưng làm người phải có liêm sỉ, không thể một lần hai lần rồi ba lần chìa tay vòi tiền nàng được.
Thôi bỏ đi, không cần cũng được.
Cuộc nói chuyện bên này nhanh chóng bị âm thanh ra giá bên ngoài vùi lấp.
Tê Trì nghe giá mới, đối với nàng chỉ là con số không đáng, không khỏi cảm thấy tiếc nuối.
Nhưng nếu nàng đã hứa rồi thì cũng chỉ có thể ngồi nghe thôi.
Đúng lúc này, Tân Lộ dẫn Lý Nghiên đi dạo quay về.
Lý Nghiên chưa thấy cảnh tượng như vậy bao giờ, vừa vào đã hỏi: “Bên ngoài có chuyện gì vậy cô?”
Tê Trì nói: “Tranh nhau ngựa ấy mà.”
La Tiểu Nghĩa ở ngoài tiếp lời: “Đúng thế.” Lòng đang chảy máu đây.
Lúc đi vào Lý Nghiên đã đặc biệt nhìn qua, chính giữa đài cao này là sàn gỗ trống được vòng lại bởi tro hương xông. Rèm cửa của các gian riêng xung quanh được vén nửa lên, thỉnh thoảng có người ở bên trong ném thẻ bài ra, rơi xuống vòng tròn đó.
Chỉ có gian của cô cậu là buông kín rèm.
Cậu nhớ lại, nói với cô: “Chắc góc chếch bên kia có thể thắng được đó, cháu thấy bên đó ném ra nhiều thẻ nhất.”
La Tiểu Nghĩa ở bên ngoài nghe thế thì cũng nhìn ra, quả nhiên trong rèm lại ném ra một thẻ.
Vì đã để ý nên hắn cũng nghe ngóng đối phương, chậc một tiếng: “Người của Ung vương.”
Trong phòng truyền tới âm thanh của Tê Trì: “Huynh nói là người của ai?”
La Tiểu Nghĩa tưởng nàng không nghe rõ nên lặp lại: “Ung vương.”
Tê Trì ở trong phòng nghe rõ mồn một, thực sự rất muốn cười, còn có thể gặp nhau kiểu này à.
Nàng hỏi: “Hắn mua ngựa làm gì?”
La Tiểu Nghĩa đáp: “Nghe bảo thời gian trước lão ta vướng vào chuyện tiệm cầm đồ gì đó, ai cũng cười lão bảo nghèo tới nỗi phải thế chấp trang sức của vương phi, tức tới mức đập phá tiệm cầm đồ kia, hiện tại đang dùng tiền khắp nơi để bác bỏ tin đồn.”
Nói tới đây lại chậc một tiếng, hắn nghĩ, số tiền dư của đám quyền quý này mà đổ vào đất Bắc bọn họ thì hay biết mấy.
Tê Trì nhìn Tân Lộ.
Tân Lộ đi tới thấp giọng thưa: Đúng là có chuyện này ạ.
Ung vương không dám gióng trống khua chiêng xuất binh đi đập tiệm cầm đồ, dẫu gì cũng là hành động trái luật nên chỉ bảo mấy gia đinh đi, bởi vì không xảy ra chuyện gì to tát mà người vật cũng không tổn thất, thế nên mới không báo cáo.
Trong tay Tê Trì nhiều việc nên đúng là không cần chuyện gì cũng báo, nhưng hiện thì đã biết rồi.
Nàng nghĩ có lẽ Ung vương vẫn chưa nhận đủ bài học, tự mình không dạy nổi con mà còn dám đập phá tiệm cầm đồ của nàng.
“Vén rèm lên.”
La Tiểu Nghĩa ở bên ngoài nghe thế thì ngoái đầu lại, thấy Tân Lộ vén nửa rèm lên.
Một bàn tay vươn ra, hất nhẹ.
*Cạch* một tiếng, tấm thẻ bay vào vòng tròn bên dưới.
Tức khắc có người hô: “Thêm một bên tham gia đấu giá.”
La Tiểu Nghĩa sửng sốt, lập tức phản ứng lại, không ngờ tẩu tẩu nhà hắn bỗng ra tay.
***
Phục Đình ra ngoài một chuyến để đô đốc Cao Lan đàm phán mua số ngựa tiếp theo với thương lái, nhờ điều kiện cung cấp để bọn họ thuận tiện kinh doanh ở đất Bắc mà giá đã được hạ xuống.
Vừa đi về thì thấy La Tiểu Nghĩa ở cửa xoa tay, hắn vừa trông thấy chàng thì lập tức đi lên, thấp giọng nói: “Tam ca, tẩu tẩu ra tay rồi.”
Phục Đình sầm mặt, vừa đảo mắt thì thấy rèm cửa được vén lên, người con gái bên trong vươn tay ra ném một thẻ bài.
Chàng bảo La Tiểu Nghĩa đến đây là để đề phòng nàng lật lọng, không ngờ sự lại thành thật.
La Tiểu Nghĩa sợ chàng nổi giận nên đè tay lên lồng ngực chàng, giải thích: “Vốn không có làm gì cả, nhưng không hiểu sao tẩu tẩu vừa nghe nhắc đến Ung vương thì bắt đầu ra tay.”
Phục Đình không nói không rằng, lướt qua hắn đi vào cửa.
Trong phòng có một chiếc ghế dựa, Tê Trì ngồi trên ghế, đang định nhấc tay ném ra ngoài thì thấy chàng đi vào, thế là dừng lại.
Trước đó Phục Đình còn sầm mặt, nhưng nhớ lại lời La Tiểu Nghĩa đã nói thì không nổi nóng mà chỉ hỏi: “Vì sao?”
“Thiếp đã hứa với chàng là không tham gia.” Tê Trì biết mình đuối lý, giọng bất giác nhẹ đi: “Nhưng chàng cũng nói rồi đấy, tiền của thiếp thì thiếp giữ lấy mà tự tiêu.”
Nàng sờ tấm thẻ trong tay, nói một mạch: “Ung vương từng lấn át phủ Quang vương, thiếp dùng dập oai phong của lão chính là dùng tiền cho mình, không liên quan gì đến chàng cả.”
Phục Đình nhíu mày: “Thật chứ?”
Lý Nghiên ở bên thấp giọng tiếp lời: “Là thật dượng ơi…”
Cậu biết mọi sự là do mình, thấy dượng hầm hầm đi vào nên không thể không giải thích.
“Cháu không cần nói nhiều.” Tê Trì ngắt lời, nghe thấy bên ngoài có tiếng báo giá thì lại định ném thẻ ra, nhưng bỗng nàng dừng lại, nhìn sang người đàn ông bên cạnh.
Phục Đình nhìn Lý Nghiên, biết cậu không phải là đứa trẻ bịa chuyện nói dối.
Thế nhưng mặt chàng vẫn lạnh tanh, đi hai bước ra đứng gần cửa.
Một lúc sau, bất thình lình chàng lên tiếng: “Ném đi.”
Tê Trì chớp mắt khó tin: “Thật sao?”
Ngay cả La Tiểu Nghĩa cũng ngạc nhiên xốc rèm lên nhìn vào trong, sợ mình nghe nhầm.
Phục Đình nhìn nàng chăm chú, đoạn gật đầu: “Nàng muốn xả giận cho mình thì ta không cản.”
Thân là một người đàn ông, nghe thấy phu nhân của mình bảo muốn xả giận thì cũng không có lý nào ngăn cản.
Nếu không thì thành ra hùa với người ngoài ức hiếp nàng rồi.
Mà đây cũng đúng là nàng tự mình tiêu tiền.
Chàng lại nói: “Có chừng mực là được.”
Trong lòng Tê Trì nhẹ nhõm đi nhiều.
Người đàn ông đây chịu đứng về phía nàng là đã đủ để tiêu tan phần nào sự tức giận của nàng với Ung vương rồi.
Nàng lại nhìn chàng một cái.
Chàng đứng cạnh cửa, ngại bội đao sau lưng cản trở nên cởi xuống ôm trong khuỷu tay, cứ thế nhìn nàng.
Nàng nghênh đón tầm mắt của chàng, ném thẻ bài trong tay ra.
Bên ngoài báo: Có nhà đã ném.
Phục Đình lắng nghe động tĩnh.
Cạnh tranh mua là đấu giá trước, sau đó xác định số lượng ngựa cần mua.
Cũng chỉ có đám người quyền quý này mới dám chơi theo cách này.
Những người này ai ai cũng có máu mặt nên sẽ không dễ thu tay, hiện tại có người ném ra, có thể thấy giá đã lên cao.
Chàng lại nhìn Tê Trì ngồi trên ghế.
Nàng không ngồi thẳng mà tựa lệch sang bên, dỏng tai nghe động tĩnh bên ngoài, tay vân vê thẻ bài trong tay, cánh môi thoa son vểnh lên, hai mắt tập trung.
Chàng bỗng cảm thấy dáng vẻ nàng như vậy trông rất thông thạo.
Sau đó lại thấy là mình nghĩ nhiều.
Ánh mắt không rời khỏi người nàng.
Ngoài rèm có tiếng bước chân vang lên, giọng của đô đốc Cao Lan truyền tới: “Không biết thì ra phu nhân cũng tham gia.”
Phục Đình không khỏi mím chặt môi, không nói gì.
Tê Trì cười bảo: “Tiền tiết kiệm Đại đô hộ tích góp đã lâu, bảo ta cứ lấy mà tiêu.”
Hầu kết chàng giật giật, miệng càng mím chặt.
Đây không phải là tiền của chàng mà nàng lại dát vàng lên mặt cho chàng.
Bất giác nơi mềm mại trong lòng được chạm đến.
Đô đốc Cao Lan ở bên ngoài nói nhỏ: “Đã mấy năm rồi đất Bắc không thu thuế, cứu tế trong triều lại có hạn, nên mọi năm Đại đô hộ vẫn cấp tiền cho các phủ đô đốc, mỗi người trong quân lại được ăn no mặc ấm, lưỡi mác sáng bóng, hạ quan đoán tích góp được khoản tiền này cũng không dễ dàng gì, mong phu nhân quý trọng.”
Y không biết Phục Đình có trong này, chỉ là có lòng tốt tới khuyên can.
Dĩ nhiên Tê Trì biết khó khăn của chàng, nhưng nghe được lời này vẫn không khỏi nhìn chàng.
Phục Đình ôm tay dựa vào cửa, mắt nhìn sang một bên, quai hàm siết chặt.
Nàng biết chàng có cốt cách cứng rắn, cương nghị quyết chống.
Cũng như cách chàng chống giữ để mảnh đất phương Bắc được bình yên mấy năm.
Ở trong phòng, Tân Lộ và Lý Nghiên lùi đến bên sạp, không dám nghe nhiều sợ làm Đại đô hộ mất mặt.
La Tiểu Nghĩa đứng cạnh cửa ho một tiếng nhắc nhở đô đốc Cao Lan, sau đó dứt khoát lôi y đi.
Tê Trì lại thong thả ném một tấm thẻ.
Biết chàng kiên cường, nàng làm như không nghe thấy những lời nói kia là được.
Bên ngoài liên tục có người ném thẻ.
Luân phiên đấu giá, cuối cùng chỉ còn lại có mấy nhà.
Mà người của Ung vương vẫn còn trụ lại.
*Cạch*, thẻ bài rơi xuống đất, người hầu hô giá.
Giá mà phủ Ung vương đưa ra đã cao hơn mong muốn mấy lần, khiến mọi người có mặt trầm trồ.
Phục Đình nghe thấy rất rõ, mắt đảo sang, trông thấy Tê Trì lại giơ tay lên.
Thân chàng động đậy, đi lên mấy bước nắm chặt bàn tay kia.
“Là lúc này, bỏ thôi.” Chàng nói.
Mức giá này đã đủ để Ung vương đau đầu chi ra một khoản lớn, cơn giận của nàng hẳn cũng đã xả được rồi.
Lúc nãy chàng nói có chừng có mực tức là dừng lại ở đây.
Nếu cứ tiếp nữa thì chưa chắc đã là “tự nàng tiêu tiền vì mình”.
Ban tay nam giới khô ráo thô ráp, năm ngón tay mạnh mẽ nắm lấy cổ tay Tê Trì khiến nàng nắm không giãy ra được.
Nàng chỉ có thể nghiêng đầu nhìn chàng, thấp giọng nói: “Đã đâm lao thì phải theo lao, phu quân à.”
Phục Đình nhìn gương mặt gần trong gang tấc của nàng, nàng có đôi mắt hạnh, lúc nói khóe mắt cong lên để lộ nét phong tình.
Chàng không khỏi hoàn hồn, người run lên, nhưng đã không đưa tay ra kịp.
Tê Trì dùng tay kia cầm lấy khay trên bàn hất cả ra ngoài.
*Lào xào* một chuỗi tiếng vang.
Trong phòng lặng như tờ.
Ở bên ngoài, rốt cuộc người hầu cũng cao giọng báo: “Những người khác thua cuộc, thẻ bài trúc đen giành chiến thắng!”
Nói rồi y quay người chắp tay về phía cửa phòng kia: “Xin hỏi là quý khách phương nào, muốn mua mấy con?”
Sau một hồi im lặng, trong rèm cửa truyền ra giọng nữ –
“Phủ Hãn Hải, mua tất.”